Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 607: Tết Thượng Nguyên



Ngay lúc xe ngựa của Đỗ Thần Tài quẹo ra khỏi ngõ phủ Tấn vương, Loạn Sơn cũng từ góc phố hiện thân. Hắn liếc mắt nhìn một lượt, ánh mắt hơi trầm xuống rồi lập tức biến mất.

Một tuần trà sau, hắn quỳ trước mặt Lý Cẩm Dạ, kể lại tất cả những gì mình nghe thấy và chứng kiến.

Lý Cẩm Dạ nghe xong, ánh mắt lướt qua khung cửa sổ, ánh sáng ngoài kia lướt nhẹ qua đáy mắt như ánh nước của hắn, vậy mà không để lại chút dấu vết nào.

Tạ Dịch Vi lên tiếng: “Chuyện rõ ràng rồi, Đỗ gia giờ đã liên hệ với Tấn vương, mục tiêu là phương Nam. Còn Trần Thanh Diễm đóng vai trò gì trong chuyện này thì ta vẫn chưa dám chắc.”

“Có lẽ là mối hận cướp thê chăng.” Lý Cẩm Dạ thản nhiên nói.

Tạ Dịch Vi lắc đầu: “Nếu vậy thì người này đúng là tầm nhìn hạn hẹp, chẳng làm nên chuyện lớn được.”

Lý Cẩm Dạ liếc nhìn Loạn Sơn một cái: “Tiếp tục sai người theo dõi tên Đỗ Thần Tài này.”

“Rõ!”

Loạn Sơn lui ra, Tạ Dịch Vi lại đi tới gần hắn: “Có nên nói với A Uyên một tiếng không? Chuyện này sớm muộn gì nàng ấy cũng biết.”

“Nàng ấy bận trong ngoài, việc lớn việc nhỏ chất đống, tạm thời không cần, để nàng được yên ổn qua năm mới.”

Lý Cẩm Dạ nói xong thì ngoảnh đầu hỏi: “Đêm trừ tịch các ngươi đi đánh chuông, có phải đã l*t tr*n Giang Nguyên Hanh rồi treo lên cây không?”

Tạ Dịch Vi đỏ mặt: “Cũng may là ta kịp can, nếu không thì chắc hắn mất cả mạng rồi.”

“Nghe đâu bị đông lạnh suýt mất nửa cái mạng. Sáng hôm sau Vĩnh Nghị hầu đã tự mình tới phủ Tấn vương dâng lễ ra mắt, mong Tấn vương giúp bảo vệ đứa con trai bảo bối của mình đó.”

Tạ Dịch Vi nhíu mày định nói gì, nhưng Lý Cẩm Dạ lại lên tiếng trước: “Không cần lo, Lý Cẩm Vân không ngu ngốc tới mức ai dâng lễ ra mắt cũng nhận. Hắn đã từ chối ngay tại chỗ rồi.”

Tạ Dịch Vi nghe vậy, sắc mặt cũng dịu đi: “Tấn vương nhìn rõ lắm, Giang gia chẳng qua muốn tìm một chỗ dựa, thật ra cũng chẳng hết lòng với hắn, vì một Giang Nguyên Hanh mà đắc tội với Vương gia thì không đáng.”

“Cho nên mới nói, hắn thông minh, biết tiến lùi.”

Lúc này, Thanh Sơn vào bẩm báo: “Gia, rằm tháng Giêng phủ Tấn vương mở yến tiệc, vừa rồi tổng quản đích thân mang thiệp mời tới. Tam gia và Thế tử gia cũng có phần.”

“Ồ?”

Lý Cẩm Dạ và Tạ Dịch Vi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được ẩn ý trong mắt đối phương.

Qua rằm, triều đình lại Khai Thị*, hoàng đế thượng triều, năm mới cũng chính thức qua đi.

*Ngày đi làm đầu tiên

Tất cả những gì bị dìm xuống dưới mặt nước trong dịp Tết sẽ nhanh chóng nổi lên, giặc Oa phương Nam, Hung Nô phương Tây, các cuộc bạo động liên tiếp xảy ra khắp nơi… Tất cả chẳng khác gì xé toang lớp mặt nạ phồn vinh của Đại Tân quốc.



“Rằm tháng giêng?”

Cao Ngọc Uyên nhìn tấm thiệp, hơi đau đầu, hỏi Thanh Sơn: “Vương gia nói sao?”

Thanh Sơn đáp: “Vương gia nói, tất nhiên phải đi.”

“Ta biết rồi.”

Cao Ngọc Uyên đưa thiệp cho La ma ma cất giữ, rồi dặn: “Gọi mấy thợ may trong phủ giúp vương gia, Tam gia và Thế tử mỗi người may gấp một bộ y phục mới.”

La ma ma vội nói: “Tiểu thư, trước Tết đã làm mấy bộ cho vương gia rồi mà…”

“Dùng đoạn gấm hoàng gia mới ban thưởng để may, đi dự yến phủ Tấn vương là chuyện khác.”

“Rõ!”

La ma ma vừa định lui ra, Cao Ngọc Uyên lại nhớ ra chuyện gì: “Khoan đã, ma ma à, nha đầu Ôn Tương sao mồng một đã đi rồi, không ở lại thêm vài ngày thế?”

“Nó bảo muốn ở bên cha mương nhiều hơn.”

“Không phải ngày nào cũng ở với họ rồi sao?” Cao Ngọc Uyên lẩm bẩm.

Đúng lúc này Giang Phong vào bẩm báo, Cao Ngọc Uyên nhìn hắn như có điều suy nghĩ, bèn hỏi: “Ngươi không cãi nhau với Ôn Tương đấy chứ?”

Giang Phong khựng lại, lạnh nhạt đáp: “Tiểu thư, ta đâu có nhàm chán đến thế?”



Rất nhanh đã tới lễ Thượng Nguyên.

Trời tuy vẫn lạnh nhưng do nhiều ngày nắng liên tiếp, tuyết dày ở kinh thành cũng tan gần hết.

Sáng sớm, La ma ma đã mang bát bánh trôi nóng hổi vào phòng.

Cao Ngọc Uyên nếm thử một miếng: “Năm nay bánh trôi ngon thật, ai trộn nhân vậy?”

“Là Tiểu Hạ trộn ạ.”

Lý Cẩm Dạ ăn hết một viên, gật đầu hài lòng: “Không ngọt quá, không ngấy, trơn mịn dễ ăn. Thưởng!”

Do Tiểu Hạ phụ trách phòng bếp nhỏ, chuyên nấu ăn cho vương gia và vương phi, nên Cao Ngọc Uyên lại hỏi: “Đã gửi phần cho Tam gia và sư phụ chưa?”

“Tiểu thư yên tâm, ngay cả hai vị tiên sinh cũng không bỏ sót.”

Một lát sau, Tiểu Hạ tới khấu đầu tạ ơn. Ngoài phần thưởng của Lý Cẩm Dạ, Cao Ngọc Uyên còn thưởng thêm hai lượng bạc vụn.

Bảo Châu, Thải Châu thấy thế đều thầm hâm mộ, âm thầm hạ quyết tâm phải làm tốt công việc trong phủ.

Lẽ ra, theo kế hoạch ban đầu giữa Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ, lễ Thượng Nguyên sẽ tìm một tửu lâu nhã nhặn, rủ Trương Hư Hoài, Tô Trường Sam và Tam gia cùng đi ngắm hoa đăng, uống rượu, thong thả đón đêm rằm.

Nhưng vì phủ Tấn vương mở tiệc, kế hoạch đành gác lại. Tuy nhiên không khí ngoài phố vô cùng rộn ràng, thậm chí cả không khí cũng ngập tràn hương hoa đăng, khiến Cao Ngọc Uyên không ngồi yên được.

Thấy vậy, Lý Cẩm Dạ bèn sai La ma ma mang mấy bộ nam trang ngày trước ra.

Cao Ngọc Uyên nghe xong, bất chấp bên cạnh còn nha hoàn, đã ôm chặt Lý Cẩm Dạ, giống như cún con chui tọt vào lòng hắn.

Lý Cẩm Dạ sững người, rồi bật cười ôm lấy nàng, thở dài: “Chỉ là ra ngoài dạo phố mà đã vui thế này, A Uyên đúng là dễ nuôi thật.”

Cao Ngọc Uyên cười híp mắt: “Ai bảo ta dễ nuôi, hôm nay ta phải mua vài chiếc hoa đăng mang về, chàng nhớ mang đủ bạc đấy!”

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Có cần ta mua cả con phố về không?”

“Không cần!”

Cao Ngọc Uyên đẩy hắn ra: “Làm thế là phung phí của trời!”

Lý Cẩm Dạ bị câu này nghẹn họng, vẻ mặt có chút… đặc sắc!



Vừa rời phủ, hai người ngồi xe ngựa đến chợ, nhưng vì người quá đông, Lý Cẩm Dạ đành đỡ Cao Ngọc Uyên xuống xe.

Cả con phố treo đầy hoa đăng rực rỡ sắc màu, lại có hàng bán điểm tâm, hàng phấn son, nặn kẹo, hàng khô Nam Bắc… huyên náo vô cùng.

Cao Ngọc Uyên mặc đồ tiểu đồng, tay nhỏ nắm lấy tay áo Lý Cẩm Dạ, bước chậm rãi giữa phố, phía sau có Thanh Sơn và Loạn Sơn theo sát không rời.

Lý Cẩm Dạ thấy ánh mắt nàng rơi vào một gánh hàng bánh hoa quế, bèn hỏi: “Muốn ăn thử không, ta mua cho?”

“Có!” Cao Ngọc Uyên gật đầu.

Thanh Sơn lập tức móc hai văn tiền ra, mua một gói. Cao Ngọc Uyên nhận lấy, ngửi thử, cười nói: “Chắc là hoa quế năm ngoái đấy, nhưng nhìn đẹp, trong suốt óng ánh hơn.”

“Thử xem mùi vị thế nào?”

Cao Ngọc Uyên cắn một miếng, nhai nhai không nói gì, bẻ một miếng nhỏ đưa đến miệng Lý Cẩm Dạ. Hắn nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới ăn luôn.

Nuốt xong, hắn gật đầu: tạm được.

Cao Ngọc Uyên ăn vài miếng thì ngán, bèn ném luôn vào lòng Thanh Sơn, ánh mắt lại bị thu hút bởi một chiếc đèn ngựa nhỏ xinh.

Nàng tuổi Ngọ, đèn hình ngựa kia làm rất sống động, treo trong phòng cũng hợp.

Lý Cẩm Dạ liếc Thanh Sơn, hắn lập tức móc túi tiền ra, chỉ chờ một câu của vương phi.

Nào ngờ, ánh mắt vương phi lại lướt sang chỗ khác: “Ồ, cái kia là gì thế?”