Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 613: Điệu hổ ly sơn



Nào ngờ Lý Cẩm Dạ rút khăn hỉ từ trong chăn, cắn ngón tay nhỏ máu thấm lên rồi lớn tiếng gọi: “Người đâu!”

La ma ma lập tức bước vào, cẩn thận thu khăn hỉ lại, rồi lại cẩn thận đặt vào hộp, giao cho ma ma bên ngoài.

Ma ma mở nắp hộp, thấy rồi thì vui mừng khấp khởi, lập tức hồi cung báo tin.

Ngày hôm sau.

Trương Trắc phi cũng được hưởng đãi ngộ động phòng hắn hệt, Lý Cẩm Dạ tựa như đã tính sẵn từ trước, ngay cả lượng máu bôi lên khăn hỉ cũng không nhiều hơn, không ít hơn một chút nào.

Nội vụ phủ thu cả hai chiếc hộp, đến báo lại với Lý công công.

Mà lúc này, Lý công công nào còn tâm trí quan tâm khăn hỉ, bản tấu khẩn cấp của Tổng đốc Lưỡng Quảng, Thi Điển Chương, vừa dâng lên tay Hoàng đế.

Trong bản tấu nói rằng: bọn Oa khấu đang lộng hành đến mức không kiêng nể gì, thấy nam là giết, thấy nữ là h**p, thấy của cải là cướp. Thuyền bè dọc ven biển tổn thất nặng nề, nhiều nơi ở ven biển thậm chí đã “mười nhà còn một”.

Hoàng đế đọc xong thì giận dữ bừng bừng, đến mức đánh đổ luôn bát canh do Quý phi dâng tới.

Lý công công vội vàng xua các đại thần phủ Nội vụ lui xuống, trở lại nội điện hầu hạ. Mới đi được mấy bước, đã nghe tiếng Quý phi truyền ra: “Hoàng thượng, bọn Oa khấu hung hăng, sỉ nhục Đại Tân ta, người người căm phẫn, việc lập thủy sư không thể trì hoãn! Bờ cõi giang sơn, từng tấc cũng không thể nhường, thiếp dù là phận nữ nhi, cũng nguyện dâng toàn bộ tiền tích cóp bao năm nay, góp chút sức mọn vì Đại Tân.”

“Trẫm cũng không thể nhịn thêm được nữa!”

Bảo Càn Đế là một minh quân thực sự, là người nắm giữ quyền lực chân chính của Đại Tân, sao có thể chịu để Oa khấu khiêu khích hết lần này đến lần khác. Thuyền rách còn ba nghìn đinh, chẳng lẽ Đại Tân không đóng nổi một chiếc thuyền?

“Người đâu, truyền toàn bộ quan viên Binh bộ, Hộ bộ đến ngự thư phòng chờ chỉ!”

Lý công công nghe xong, quét phất trần một cái, vội vàng tiến lên đáp: “Tuân chỉ!”

Chưa đi được bao xa, phía sau lại truyền đến cuộc đối thoại, khiến hắn bất giác chậm bước.

“Quý phi, nàng cho rằng ai trong triều đình có thể gánh vác đại sự xây dựng thủy sư?”

“Thần thiếp cho rằng, An Thân Vương từng trải qua trận chiến Lương Châu, hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách này.”

Nghe đến đây, sắc mặt Lý công công lập tức thay đổi!



Đèn trong ngự thư phòng sáng suốt hai ngày hai đêm.

Nghe nói trong hai ngày này, Hộ bộ Thượng thư, Chu Khải Hằng, bị lão hoàng đế ép đến mức muốn đập đầu tự vẫn, cuối cùng cắn răng đồng ý việc thành lập thủy sư để chống lại Oa khấu.

Sáng sớm ngày thứ ba, Bảo Càn Đế tuyên bố: giao cho An Thân Vương, Lý Cẩm Dạ, và các quan viên Binh bộ đến Lưỡng Quảng điều tra, lập kế hoạch xây dựng thủy sư, ba ngày sau khởi hành.

Thánh chỉ vừa ban ra, ánh mắt mọi người nhìn Lý Cẩm Dạ lập tức thay đổi rõ rệt.

Trời ạ, lão hoàng đế giao việc hệ trọng thế này cho An Thân Vương, chẳng phải rõ ràng là muốn trọng dụng hắn sao?

Chỉ có Chu Khải Hằng, gương mặt hơi cúi xuống, sắc mặt méo mó khó tả, trong lòng thở dài một hơi.

Còn khuôn mặt anh tuấn của Lý Cẩm Dạ không chút biểu cảm, chỉ phất áo dài, tiến lên quỳ nhận chỉ.



Triều tan, Lý Cẩm Dạ ngồi lên xe ngựa, kéo rèm xuống, che khuất hết tầm nhìn bên ngoài.

Người hầu cận hắn là Thanh Sơn có có ánh mắt rất nhạy bén, chỉ cần nhìn nét mặt của chủ tử là biết trong cung đã xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn nghe gia hạ thấp giọng: “Lập tức truyền tin cho Tô Trường Sam, bảo hắn tối nay bằng mọi giá đến vương phủ gặp ta!”

“Tuân lệnh!”

“Phái người về phủ báo với vương phi, bảo nàng chuẩn bị áo quần cho ba tháng.”

Trong lòng Thanh Sơn chợt run lên, gia định xuất môn xa?



Lúc này Cao Ngọc Uyên đang cùng ba vị trắc phi trong phủ uống trà, ăn điểm tâm, trò chuyện.

Việc này do chính Lý Cẩm Dạ giao phó, một là để trấn an hai vị mới nhập phủ, hai là để thăm dò tính nết của họ.

Nghe thị vệ về báo, trong lòng nàng trầm xuống, đang định mở miệng mời ba vị trắc phi trở về viện nghỉ ngơi, vừa quay đầu thì thấy Cố Trắc phi và Trương Trắc phi đang cùng nhau lau nước mắt!

Hai người trong lòng khổ không kể xiết, khổ như ngậm hoàng liên, còn chưa chạm được đến mép áo nam nhân vậy mà gia đã định đi xa tận ba tháng, ngày tháng sau này biết sống ra sao?

Cao Ngọc Uyên không hiểu, hỏi: “Hai người các ngươi khóc cái gì thế?”

Cố Trắc phi sụt sùi, nghẹn ngào: “Thiếp không nỡ xa gia…”

“Thiếp cũng không nỡ xa gia!” Trương Trắc phi nước mắt như mưa, càng khóc thảm hơn!

Tô Vân Mặc cầm khăn tay, bĩu môi thầm nhủ: Gia đi ba tháng mà khóc đến thế, ta vào phủ ba năm còn chưa từng chạm được tay gia, biết tìm ai mà khóc đây?

Cao Ngọc Uyên buộc phải nghiêm túc, khẩu thị tâm phi nói: “Gia đi xa là phụng mệnh hoàng thượng, vì nước vì dân, các ngươi khóc lóc om sòm thế này còn ra thể thống gì, về hết đi!”

Hai vị trắc phi mới lập tức nín khóc, lưu luyến quay đầu rời đi. Chỉ có Tô Vân Mặc vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích.

Cao Ngọc Uyên nói: “Tô Trắc phi không đi, chẳng lẽ muốn nằm lên giường ta ngủ một giấc?”

Tô Vân Mặc bị nhắc lại chuyện cũ, đỏ bừng mặt, vội vã chuồn đi.

Cao Ngọc Uyên vừa đuổi được người, đã gọi thị vệ đến hỏi kỹ chuyện Lý Cẩm Dạ xuất môn, nhưng thị vệ lại không biết gì.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể vừa sai người ra cửa phủ chờ đón, vừa tự tay thu xếp hành lý cho Lý Cẩm Dạ.



Đêm xuống, chưa đợi được Lý Cẩm Dạ, lại chờ được Tô Trường Sam.

Vừa thấy hắn về, trong lòng Cao Ngọc Uyên lập tức thấp thỏm, đang định mở lời hỏi, thì Lý Cẩm Dạ đã từ trong bóng tối vội vã đi đến, sau lưng là Trương Hư Hoài và Tạ Dịch Vi.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ quét qua Cao Ngọc Uyên: “Vào thư phòng nói chuyện. Thanh Sơn, Loạn Sơn, trông giữ viện này thật chặt cho ta, một con ruồi cũng không được để lọt vào.”

Lời này khiến tất cả mọi người đều nghiêm nét mặt, từ sau khi Phúc Vương sụp đổ, Lý Cẩm Dạ đã lâu không dùng giọng điệu như vậy nữa.

Tô Trường Sam cố tình tụt lại sau cùng, lúc không ai chú ý thì nhanh chóng vén tay áo lên.

Tạ Dịch Vi đứng ngay bên cạnh, khóe mắt liếc thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán.

Vào thư phòng, Cao Ngọc Uyên đích thân đun nước pha trà.

Trà vừa được dâng tới tay mọi người, Lý Cẩm Dạ đã mở lời: “Ba ngày nữa ta phải đến Lưỡng Quảng, chuyến này để thăm dò việc lập thủy sư, ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm.”

Cao Ngọc Uyên nghe thấy khoảng thời gian dài như vậy, sắc mặt lập tức cứng lại.

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, im lặng một lát rồi nói: “Hư Hoài dò hỏi được, việc lần này đưa ta xuống phía nam là do đề nghị của Lệnh Quý phi. Trên đường về, ta đã bàn kỹ với Tam gia, đây là kế điệu hổ ly sơn!”

Cao Ngọc Uyên vừa nghe thì lập tức hiểu ngay.

Mọi người chỉ biết Lý Cẩm Dạ được giao nhiệm vụ lập thủy sư, tưởng là hắn sắp nắm binh quyền, nhưng Lưỡng Quảng cách kinh thành xa xôi, trời cao hoàng đế xa, nếu trong kinh xảy ra chuyện gì, hắn có muốn can thiệp cũng chẳng với tới.

Lúc này, Lý Cẩm Dạ lại hạ giọng: “Bà ta đưa ta đi thật xa là muốn làm hai việc, thứ nhất là được lập làm hoàng hậu, thứ hai là lập Thái tử.”

Tô Trường Sam bất ngờ lên tiếng: “Cho dù chưa lập Thái tử, nhưng nếu Quý phi được phong làm Hoàng hậu thì chẳng khác nào lão hoàng đế ngầm xác lập Thái tử rồi.”

Tào Minh Cương vừa vuốt râu, vừa trầm ngâm: “Đúng là một nước cờ hay… Nữ nhân này tâm cơ thâm sâu khó lường, tung chiêu sáng tối đan xen, chắc chắn không ít lần nghiền ngẫm Sử Ký rồi.”

Phương Triệu Dương liếc nhìn lão huynh đệ, nghiêm túc: “Giờ không phải lúc cảm thán, phải nghĩ đối sách đi.”

Nói rồi, ánh mắt hắn hơi nghiêng, nhìn thẳng sang Tạ Dịch Vi.