Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 614: Giang sơn này là của hắn



Tạ Dịch Vi sững người, lắc đầu thở dài: “Đã có thể đẩy vương gia rời đi, tất nhiên bà ta còn có hậu chiêu. Sự sủng ái mà lão hoàng đế dành cho bà, các vị cũng đều đã thấy rồi. Trời muốn mưa, nương muốn tái giá, chẳng có đối sách nào hay… chỉ có một chữ.”

Nói đến đây, hắn lấy tay chấm chút nước trà, chậm rãi viết một chữ lên chiếc bàn nhỏ: “Phản!”

Cao Ngọc Uyên bất chợt rùng mình, giờ mà phản thì danh không chính, ngôn không thuận, quá mức vội vàng, bá quan văn võ và thiên hạ sẽ nhìn thế nào đây?

Quả nhiên, Tạ Dịch Vi lại nói: “Giờ mà phản, tuyệt đối không phải lúc. Hoàng đế còn sống khỏe, thiên hạ, sử sách sẽ không tha, đó là hạ sách trong hạ sách!”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Tam thúc và nàng nghĩ giống nhau thật!

Nàng nói: “Nếu từ chối không đi, liệu có ổn không?”

Tạ Dịch Vi lắc đầu: “Việc này là do vương gia đề xuất, nếu giờ lại từ chối, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.”

“Đi không được, không đi lại càng không được!”

Tô Trường Sam vuốt viền chén trà, nói: “Người như Lệnh quý phi, bao năm nay nhìn thì hiền hậu đoan trang, cuối cùng cũng để lộ móng vuốt. Ép cho Mộ Chi tiến thoái lưỡng nan!”

Tào Minh Cương và Phương Triệu Dương nghe thế thì đồng loạt cau mày.

Trương Hư Hoài chen vào: “Hay là ta thêm chút gì vào thuốc của lão hoàng đế?”

“Không được, ngàn vạn lần không được!” Tạ Dịch Vi vội vàng ngăn lại: “Ta và vương gia đã tính toán rồi, chỉ cần hoàng đế xảy ra chuyện, kinh kỳ vệ sẽ lập tức phong tỏa toàn thành, cấm vệ quân sẽ trấn giữ hoàng cung. Trong cung, Lệnh quý phi sẽ là người nói một là một, nói hai là hai. Bà ta muốn làm gì, chúng ta cũng không thể cản được.”

Cao Ngọc Uyên thở dài một tiếng, nhíu mày: “Vậy chẳng phải là ván cờ chết rồi sao?”

Lúc này, tay Lý Cẩm Dạ âm thầm nắm lấy tay nàng, như một lời an ủi không lời.

Sau đó, hắn nói: “Không hẳn là ván cờ chết. Vẫn còn một người có thể phá được cục diện này.”

Cao Ngọc Uyên bật thốt: “Ai?”

Tô Trường Sam bật dậy: “Ta biết rồi, là Chu Khải Hằng!”

Mắt Cao Ngọc Uyên lập tức sáng lên.

Chu Khải Hằng là đại thần duy nhất được lão hoàng đế tín nhiệm tuyệt đối. Thậm chí có thể nói, dù lão hoàng đế không tin người bên gối thì cũng nhất định tin tưởng ông ta.

Nếu Chu Khải Hằng đứng ra phản đối việc lập hậu, dù hoàng đế không muốn, cũng sẽ phải nghiêm túc cân nhắc lại.

Chỉ cần chưa phong hậu, dù chỉ là trì hoãn vài tháng thì mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Ngay sau đó, ánh mắt nàng lại tối xuống.

“Nhưng liệu Chu Khải Hằng có chịu giúp chúng ta lên tiếng không? Nếu thế tử cưới Chu Tử Ngọc thì yêu cầu này cũng chẳng phải quá đáng. Còn hiện tại… dù ta thân thiết với công chúa Hoài Khánh, nhưng việc này nàng cũng không có quyền quyết định.”

Tô Trường Sam liếc nàng một cái, ánh mắt rõ ràng nói: Đừng có nhắc Chu Tử Ngọc nữa, gia không muốn nghe!

Tạ Dịch Vi nhìn Tô Trường Sam, nói: “Thuyết phục được hay không là một chuyện. Vấn đề là, một khi đàm phán với Chu Khải Hằng thì tâm tư của vương gia cũng sẽ không giấu được nữa.”

Đầu óc Cao Ngọc Uyên lúc này như muốn nổ tung, nàng thực sự khâm phục Lý Cẩm Dạ và tam thúc của mình, làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà có thể suy tính chu toàn đến thế?

Tào Minh Cương nhíu mày nói: “Hy sinh cái nhỏ để giữ cái lớn, đã đến thời điểm mấu chốt rồi, vương gia cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều nữa.”

Phương Triệu Dương gật đầu: “Nhưng vẫn nên cân nhắc đôi chút, chưa đến lúc  ra quyết định cuối cùng.”

“Cao Ngọc Uyên!”

Lý Cẩm Dạ dứt khoát nói: “Ngày mai nàng đến bắt mạch cho Hoài Khánh, nói là ta muốn gặp riêng Chu Khải Hằng.”

Cao Ngọc Uyên giật mình đến mức run tay: “Chàng định tự mình đi thuyết phục sao?”

“Đó là sự tôn trọng dành cho Chu Khải Hằng.”

Lý Cẩm Dạ buông tay nàng ra: “Ra nhà bếp xem có gì ăn được, mang chút đồ lên đây.”

Cao Ngọc Uyên không hỏi “vì sao đuổi nàng đi”, mà lập tức rảo bước rời khỏi thư phòng. Bởi trong lòng nàng đã hiểu rất rõ, chuyện tiếp theo họ bàn bạc, chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.

Hắn không muốn nàng phải lo lắng.



Quả nhiên, vừa đóng cửa lại, Lý Cẩm Dạ đã hạ giọng: “Ta không ở kinh thành, trong kinh nhất định phải bố trí phòng thủ, nhất là ở vương phủ và hoàng cung.”

Trương Hư Hoài lập tức nói: “Trong cung cứ giao cho ta. Vương Trực là người có bản lĩnh, có thể đảm đương trọng trách. Mộ Chi rời kinh, ta sẽ không quay lại vương phủ nữa, mà ở hẳn trong cung trấn thủ.”

Tạ Dịch Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù ta không biết võ, nhưng giữ một vương phủ vẫn không thành vấn đề.”

Tô Trường Sam tiếp lời: “Lực lượng bên ngoài thành giao cho ta, dù có biến cố, quân đến thành cũng không thành vấn đề.”

Tào Minh Cương nói: “Ta và Triệu Dương, một người ở lại kinh thành, một người theo vương gia xuất chinh. Nếu trong kinh có chuyện gì, vương phi cũng có người để bàn bạc.”

“Rất tốt!”

Lý Cẩm Dạ dằn giọng một tiếng, một luồng sát khí bình tĩnh lan tỏa.

Bên cạnh hắn chưa từng là một đám ô hợp. Có Tạ Dịch Vi tính toán không sót một bước; có Tô Trường Sam hiểm độc và quyết đoán; có Trương Hư Hoài được hoàng đế tin tưởng; lại thêm hai mưu sĩ kề vai sát cánh bao năm.

Giang sơn này là của hắn.

Và nhất định phải là của hắn!



Bữa khuya vô cùng đơn giản: cháo kê nấu đặc sánh, vài món rau dưa thanh đạm, kèm thêm bánh nướng giòn vỏ, mềm ruột.

Lý Cẩm Dạ ăn liền hai bát.

Cao Ngọc Uyên nhìn là biết, người này chắc đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn.

Ăn xong, mọi người ai về chỗ nấy.

Lúc này cửa thành đã đóng, Tô Trường Sam đành nghỉ lại một đêm. Hắn liếc Tạ Dịch Vi một cái, cả hai cùng dạo bước chậm rãi ra vườn sau.

Một vầng trăng khuyết nửa sáng nửa tối treo lơ lửng giữa trời.

Dưới ánh trăng, Tô Trường Sam nắm tay Tạ Dịch Vi, chạm rồi buông.

Tạ Dịch Vi lập tức nhận ra bàn tay hắn lạnh như xác chết, giật mình: “Sao tay ngươi lạnh thế này?”

Tô Trường Sam mỉm cười, nghiêng người tựa vào hắn: “Muốn giúp ta sưởi không?”

Tim Tạ Dịch Vi bất chợt đập loạn lên. Khi hơi thở của Tô Trường Sam phả nhẹ vào tai mình, hắn cảm giác tim mình như sắp ngừng đập.

Tô Trường Sam ngửi mùi mực sách quen thuộc trên người hắn, không tiến sát thêm nữa, chỉ giữ một khoảng cách vừa vặn.

“Mộ Chi đi rồi, kinh thành chỉ còn lại chúng ta. Không chỉ phải trông chừng giang sơn cho hắn mà còn phải giữ chặt mỹ nhân A Uyên nữa, gánh nặng chẳng nhẹ đâu!”

Tạ Dịch Vi nghe hắn bắt đầu nói chuyện chính sự, tim cũng dần ổn lại: “Gánh nặng mấy cũng phải vác, đừng sợ, có ta đây!”

Tô Trường Sam bật cười: “Sao lại cướp lời của ta?”

Ánh mắt Tạ Dịch Vi dao động, mặt đỏ lên: “Ta và ngươi, cần gì phải phân biệt?”

Tình cảm bất chợt thường là lúc khiến lòng người rung động nhất, nhất là khi lời yêu thương lại đến từ một người vốn thật thà.

Tô Trường Sam nhìn hắn, cổ họng chuyển động, ngẩn người một lát mới nói: “Chờ Mộ Chi ngồi lên ngôi vị kia, chúng ta sẽ rời đi ngay, một ngày cũng không ở lại!”

“Được, ngươi đi đâu, ta theo đó!” Tạ Dịch Vi mỉm cười: “Ta về phòng trước, ngươi nghỉ ngơi sớm, mai ta dậy tiễn ngươi!”

Nói xong, thì buông tay hắn ra, quay người bỏ đi.

Tô Trường Sam đứng ngẩn ra tại chỗ rất lâu, vẫn thấy như đang mộng du.

“Ta theo ngươi”, ba chữ ấy, hắn…