Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 618: Hắn đến rồi



Thẩm Thanh Dao nhận lấy bức thư, nghi ngờ nhìn phong bì, không tên, không họ.

“Này là ai đưa tới? Có nhìn rõ người đó không?”

“Hồi bẩm Tam phu nhân, không thấy rõ, hắn ném thư xuống rồi chạy mất!”

“Ra ngoài đi!”

Thẩm Thanh Dao bước đến bên ngọn nến, cẩn thận dùng kéo cắt phong thư, lấy thư ra, mở ra dưới ánh đèn.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, chữ nào chữ nấy như đâm vào tim: “Tam gia là kẻ đoạn tụ, trái luân thường đạo lý!”

Phong thư nhẹ nhàng rơi xuống đất, sắc mặt Thẩm Thanh Dao trắng bệch không còn giọt máu.

Nàng đột nhiên thấy choáng váng.

Nghĩ đến chuyện bản thân mang theo một lòng nhiệt huyết gả vào Tạ gia, ngay đêm tân hôn đầu tiên đã bị Tạ Dịch Vi quát mắng vì một tiểu tỳ nữ… Thì ra, thì ra là vậy…

Thẩm Thanh Dao cắn chặt môi, mắt lập tức đỏ hoe.

“Tam phu nhân, người sao vậy?”

Thúy Nhi vén rèm bước vào, bị sắc mặt của Thẩm Thanh Dao dọa đến giật mình, thấy giấy thư rơi dưới đất, vừa định cúi xuống nhặt thì bất ngờ bị Thẩm Thanh Dao mạnh tay đẩy ra, vội vàng nhặt lấy tờ thư rồi thẳng tay ném vào ngọn lửa.

“Tam phu nhân, ai đưa thư đến vậy? Trong đó viết gì mà người lại đốt ngay như thế?”

“Câm miệng!” Thẩm Thanh Dao quát lớn: “Ra ngoài! Không có lệnh của ta, ai cũng không được bước vào phòng này!”

Thúy Nhi thấy nàng nổi giận đến cực điểm, không dám hỏi thêm gì, lập tức lui ra ngoài.

Thẩm Thanh Dao đợi lá thư cháy hết, cả người ngã phịch xuống mép giường, trông như vừa mất hết linh hồn.

Không biết qua bao lâu, nàng chầm chậm đứng dậy, ngồi trước gương đồng. Trong gương, người phụ nữ kia dung mạo như dòng nước chảy, dịu dàng và đoan trang.

“Tạ Dịch Vi… Tạ Dịch Vi…”

Thẩm Thanh Dao bật cười lạnh lẽo, gọi tên hắn từng tiếng một. Nàng đã bao nhiêu lần tự hỏi, tại sao cuộc đời mình lại sống thành một quả phụ như bây giờ.

Giờ đây lại nhận được một đáp án khiến nàng vừa khiếp sợ vừa đau đớn. Hận một lúc, oán một lúc, rồi lại hận, lại oán…

Điều khiến nàng đau tận tâm can nhất, là đến giờ khắc này, nàng vẫn còn lưu giữ chút ảo vọng không thực tế về người đàn ông ấy.

“Ta sẽ không để ngươi hủy hoại ta như thế!”

Gương mặt dịu dàng trong gương bỗng trở nên vặn vẹo, dữ tợn. Đôi mắt vốn bình lặng ấy chợt hiện lên một sự điên cuồng.



Tại phủ Vĩnh Nghị Hầu lúc này.

Giang Nguyên Hanh đi đi lại lại trong thư phòng, trông đầy sốt ruột. Đột nhiên, cửa thư phòng kêu “kẹt” một tiếng, người hầu thân tín nhanh bước vào.

Chưa đợi hắn mở miệng, Giang Nguyên Hanh đã vội vàng hỏi: “Thế nào, thư đưa tới chưa?”

“Hồi bẩm gia, đã đưa rồi, giờ chắc Tam phu nhân cũng đã biết rồi!”

“Tốt!” Giang Nguyên Hanh vỗ tay một cái, ngửa mặt cười lớn. Cười được nửa chừng, tiếng cười sắc nhọn đột nhiên ngừng lại.”

Hắn ôm ngực, ho dữ dội.

Đêm giao thừa bị treo lủng lẳng trên cây cả đêm, không chỉ không gõ chuông cầu phúc được mà còn nhiễm bệnh nặng. Tới nay, mỗi lần ho là đờm vẫn có máu.

Tô Trường Sam à, Tô Trường Sam!

Giang Nguyên Hanh siết chặt các khớp tay, co rút cả người.

Từ nhỏ đến lớn, ngươi lúc nào cũng muốn đạp ta xuống, cưỡi trên đầu ta. Xem đi, trời cao cũng không nhìn nổi nữa, tự tay đem nhược điểm của ngươi dâng đến trước mặt ta.

Ta muốn xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu nữa?

Người hầu hạ giọng hỏi: “Gia, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”

Giang Nguyên Hanh dừng cười, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, cười nhạt: “Làm gì ư? Tất nhiên là ngồi xem kịch vui rồi!”

“Gia đoán chắc Tam phu nhân sẽ làm theo như gia tính trước chứ?”

Giang Nguyên Hanh nham hiểm nhếch môi, trong mắt hiện lên sự ác độc và sắc bén.

“Ngươi gấp gì chứ? Nàng ta làm theo suy đoán của ta thì càng nhẹ việc cho ta. Nếu nàng ta nhịn mà không hành động… hề hề, ta cũng đã chuẩn bị hậu chiêu cho cả Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi rồi. Nhưng mà…”

Giang Nguyên Hanh xoay đầu lại đắc ý: “Theo ta biết, Thẩm Thanh Dao không phải loại nữ nhân dễ chịu đâu, cứ chờ xem!”



Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mờ mờ sáng, cả vương phủ đã bắt đầu bận rộn.

Bữa sáng hôm nay đều là món mà Lý Cẩm Dạ yêu thích. Vừa ăn được mấy miếng, Trương Hư Hoài cả người đầy sương sớm đã vội vàng tới.

Cao Ngọc Uyên đã sai người bày thêm chén đũa.

Trương Hư Hoài ngồi xuống, nhìn Lý Cẩm Dạ vài lần, định nói lại thôi.

Bên nhau hơn mười năm, Lý Cẩm Dạ sao có thể không hiểu ý hắn, vỗ nhẹ lên vai: “Ngươi tới ăn sáng cùng ta đã là rất tốt rồi, xem như tiễn ta lên đường!”

Trương Hư Hoài rũ mắt, cúi đầu ăn sáng.

Đêm qua hắn nghỉ lại trong cung, trằn trọc suốt đêm không ngủ được, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra nên mới xin nghỉ gấp chạy về.

Giờ gặp được người rồi, trong lòng hắn lại có một cảm giác bình yên lạ thường.

Phải rồi, hắn là Lý Cẩm Dạ, An Thân vương danh chính ngôn thuận, địa vị cao quý, có thể xảy ra chuyện gì được chứ!

Lúc này, tay Lý Cẩm Dạ rời khỏi Trương Hư Hoài, đặt lên vai Tạ Dịch Vi, vỗ nhẹ mấy cái.

Tạ Dịch Vi nâng bát cháo: “Vương gia, chúc người thuận buồm xuôi gió!”

Lý Cẩm Dạ gật đầu, chỉ mỉm cười không nói.

Ăn xong bữa sáng, thân vệ vương phủ mở đường, nghi trượng của An Thân vương từ cửa chính xuất phát, chầm chậm đi về phía bến tàu.

Lần này đi Lưỡng Quảng, hắn chọn đường thủy.

Cao Ngọc Uyên trong lòng vương vấn chuyện của Chu Khải Hằng, lại luyến tiếc Lý Cẩm Dạ nên cũng đi tiễn.

Dọc đường, hai vợ chồng cứ nhìn nhau, chẳng ai nói một lời. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại ở bến tàu, một đôi tay từ phía sau ôm lấy Cao Ngọc Uyên.

Khi Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu thì đã bị Lý Cẩm Dạ hôn lấy.

Đó là một nụ hôn cực kỳ nồng nàn và dịu dàng… mãi cho đến khi ngoài xe vang lên giọng của Thanh Sơn, Lý Cẩm Dạ mới buông nàng ra, vén rèm nhảy xuống xe.

Lúc này, bến tàu đã đứng đầy quan viên văn võ tới tiễn, nhưng trong đám đông không có bóng người mà Lý Cẩm Dạ mong mỏi.

Hắn quay đầu nhìn Thanh Sơn, Thanh Sơn lắc đầu thất vọng.

Ngay lúc ấy, Cao Ngọc Uyên bước xuống xe ngựa, nói: “Vương gia, được thì là phúc của ta, mất thì là mệnh của ta.”

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng trầm xuống, rồi lại sáng lên, thấp giọng đáp: “Không sao.”

Sau đó hắn quay ra chào hỏi quan viên.

Một lát sau, đến giờ lành.

Trước mặt bao người, Lý Cẩm Dạ ôm chầm lấy Cao Ngọc Uyên, cằm cọ nhẹ lên mái tóc nàng: “A Uyên, đợi ta trở về!”

Không hiểu sao, mắt Cao Ngọc Uyên lại rưng rưng, nước mắt rơi tí tách.

Lý Cẩm Dạ trước thì lấy lòng bàn tay hứng nước mắt, sau lại dùng mu bàn tay lau mặt nàng: “Đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn đó.”

Cao Ngọc Uyên “ừ” một tiếng, lùi lại ba bước, Lý Cẩm Dạ nhân lúc xoay người bước lên boong tàu.

Thuyền giương buồm, xuất phát.

Lý Cẩm Dạ đứng vững trên mũi thuyền, gió lớn thổi tung áo bào màu xanh xám, chẳng ai có thể nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì trên gương mặt hắn.

Nhưng Cao Ngọc Uyên biết, giờ phút này hắn đang thất vọng.

Tuy nhiên, đúng lúc con thuyền sắp rời khỏi bến, một giọng nói vang lên: “Vương gia, núi cao đường xa, người hãy bảo trọng vì Đại Tân! Vi thần Chu Khải Hằng chúc Vương gia lên đường bình an!”

Âm thanh ấy vang lên, biểu cảm của Lý Cẩm Dạ như mở ra một cánh cửa, hắn cười, lớn giọng đáp: “Đa tạ Chu đại nhân đến tiễn, bản vương cũng chúc Chu đại nhân quan lộ hanh thông!”

Hai người nhìn nhau từ xa, trong ánh mắt đều chứa đựng những ẩn ý không ai khác có thể hiểu được.