Chiếc thuyền lớn cuối cùng cũng khuất bóng. Trong mắt Cao Ngọc Uyên vẫn còn ánh nước, mỉm cười với Chu Khải Hằng, rồi vén rèm bước vào xe ngựa.
Chu Khải Hằng không nói thêm gì, chỉ khách sáo vài câu với vị quan đến tiễn đưa, sau đó đã hồi cung bẩm báo.
Chốc lát sau, bến tàu vốn đông nghẹt người đột nhiên vắng lặng. Đợi mọi người rời đi hết, một người hầu áo vải mới từ góc tường ló ra, cặp mắt tam giác liếc quanh vài lượt, rồi rụt cổ lặng lẽ rời đi.
Hắn đi đến trước cổng một căn nhà ba gian, đẩy cửa vào, động tác nhanh nhẹn đóng kín cửa lại, đi thẳng đến thư phòng.
Từ ngăn bí mật, hắn lấy ra một mảnh lụa mỏng nhẹ, dùng kim châm vô số điểm lên đó, rồi cuộn lại thành một cuộn nhỏ nhét vào lòng bàn tay. Sau đó mở cửa sổ, miệng huýt lên một tiếng còi.
Chốc lát sau, một con đại bàng đen vỗ cánh bay đến đậu trên tay hắn.
Tên người hầu buộc chặt cuộn vải vào chân chim bằng sợi dây, miệng lẩm bẩm vài câu, rồi vung tay. Con chim lập tức dang cánh bay vút lên, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bầu trời.
…
Phủ Tấn Vương.
Thị vệ thấp giọng bẩm báo: “Gia, Chu đại nhân xuất hiện trong đoàn tiễn đưa.”
Lý Cẩm Vân đang mân mê đôi bình ngọc trong tay, không ngẩng đầu: “E là phụng mệnh phụ hoàng cũng nên.”
Vương phi Tiêu Phù Dao bên cạnh lại nhíu mày, khóe môi nhợt màu hơi nhếch lên: “Dù là phụng mệnh cũng khó bảo đảm trong lòng không có tư tâm.”
“Ý nàng là sao?” Lý Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Phù Dao im lặng lắc đầu: “Người đâu, vào cung dâng thiếp, bổn vương phi muốn thỉnh an Quý phi nương nương.”
“Không phải mùng một cũng chẳng phải mười lăm, thỉnh an gì lúc này?” Lý Cẩm Vân càng thêm nghi ngờ.
Tiêu Phù Dao giơ tay dí lên trán phu quân: “Chàng đó, chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tốt, chẳng chịu đề phòng chút nào!”
“Ý nàng là…” Lý Cẩm Vân giật mình: “Lão hồ ly Chu Khải Hằng kia và hoàng huynh… mặc chung một cái quần?”
“Mặc hay không ta không biết!” Tiêu Phù Dao cầm lấy bút bên cạnh, trên tờ tuyên chỉ viết mạnh hai chữ: Quyền thần.
Viết xong thì ném bút, giọng nhẹ bâng: “Quý phi nương nương đã sớm nói, người này mới thật sự là mấu chốt. Lúc này nếu phía Chu Khải Hằng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, chúng ta cũng phải cảnh giác, cảnh giác rồi lại cảnh giác!”
Lý Cẩm Vân: “…” Đến mức đó sao?
…
Cao Ngọc Uyên vừa về đến phủ, lập tức cho gọi Giang Phong đến.
Chu Khải Hằng đuổi kịp vào phút cuối, nỗi giằng xé trong lòng thế nào không cần nói cũng biết. Đã có do dự ắt sẽ còn lật lọng.
“Điểm yếu của Chu Khải Hằng chỉ gói gọn trong một chữ: tiền. Đem quà đến thẳng cho hắn thì quá lộ liễu. Ta thân thiết với công chúa, trước cứ gửi vật đó đến chỗ nàng đã.”
Giang Phong nghe xong, không dám khinh suất: “Tiểu thư, nên gửi bao nhiêu thì vừa?”
Cao Ngọc Uyên ngẫm nghĩ một lát: “Mười vạn lượng!”
“Nhiều thế?” Giang Phong hít sâu một hơi.
Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Nếu không thì chưa đủ nhét kẽ răng hắn. Chuyện này phải làm cẩn thận, tránh đụng vào tai mắt của người khác.”
“Vâng!”
Giang Phong vừa rời đi, một người hầu khác tiến vào đại sảnh. Cao Ngọc Uyên thấy là người bên cạnh Tam gia, vội hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bẩm tiểu thư, nửa canh giờ trước, Tam phu nhân đã chặn xe của Tam gia lại.”
“Ồ?” Cao Ngọc Uyên hơi ngạc nhiên: “Vì sao?”
Người hầu lắc đầu.
Cao Ngọc Uyên do dự chốc lát, nói: “Đi điều tra thêm một chút.”
“Vâng!”
La ma ma đợi người hầu đi khỏi, bưng chén yến sào nóng hổi đặt lên bàn nhỏ: “Tiểu thư dùng chút đi.”
Cao Ngọc Uyên chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống, nói: “Chàng đi rồi, trong lòng ta cứ thấy trống trải.”
La ma ma dịu dàng an ủi: “Người hiền thì trời độ, lại có nhiều thị vệ bảo vệ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Ma ma đã nói không có chuyện, vậy thì chắc là không có rồi.”
…
Trong xe ngựa ánh sáng dịu nhẹ, giọng Tạ Dịch Vi vang lên rõ ràng: “Tam phu nhân chặn xe ta, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm Thanh Dao im lặng không đáp.
Một khắc ấy, tiếng ồn ào bên ngoài dường như biến mất, chỉ còn lại hai người trong cõi trời đất.
Không gian im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở. Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Thẩm Thanh Dao nhìn thẳng vào Tạ Dịch Vi như muốn chạm đến góc khuất sợ hãi và bí mật nhất trong lòng hắn.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Tạ Dịch Vi lập tức thu hết biểu cảm: “Nếu không có việc gì, vậy xin mời xuống xe.”
“Tam gia!” Thẩm Thanh Dao đột nhiên cất tiếng: “Trước kia nhiều chuyện là thiếp sai, xin Tam gia nể tình phu thê một hồi, tha thứ cho thiếp. Người ta nói: Trăm năm tu hành mới được cùng thuyền, ngàn năm tu hành mới nên duyên vợ chồng, thiếp và chàng nên duyên không dễ, Tam gia có thể cho thiếp một cơ hội sửa sai, để chúng ta bắt đầu lại không?”
Trong lòng Tạ Dịch Vi chấn động dữ dội.
Hắn vạn lần không ngờ Thẩm Thanh Dao chặn xe chỉ để cầu hòa. Vẻ mặt thay đổi mấy lần, rồi nói: “Có những chuyện không phải ngươi muốn được là được. Bình vỡ rồi, dù dán lại thì vết nứt vẫn còn đó!”
“Vậy sao?” Thẩm Thanh Dao cố giữ bình tĩnh che giấu thất vọng.
“Phải!” Tạ Dịch Vi mệt mỏi day trán: “Lo mà sống yên ổn. Tháng này sau khi lĩnh bổng lộc, ta sẽ cho người đưa ngân lượng về phủ.”
Dứt lời, hắn ra lệnh dừng xe đưa người xuống.
Trước khi xuống, sắc mặt Thẩm Thanh Dao càng thêm khó coi, gần như nghiến răng nói: “Tam gia đã nghĩ kỹ chưa?”
Tạ Dịch Vi nghe thấy lời ngầm đe dọa trong lời nói, trong lòng không vui: “Tất nhiên là đã nghĩ kỹ!”
“Hừ!” Thẩm Thanh Dao hừ lạnh, xách váy bước xuống. Qua lớp cửa sổ xe, nàng nói nhỏ: “Vậy thiếp chúc Tam gia tiền đồ như gấm!”
Đây là cơ hội cuối cùng thiếp dành cho chàng, Tạ Dịch Vi! Chàng đã vô tình, thì đừng trách thiếp vô nghĩa!
Lúc ấy trong đầu Tạ Dịch Vi chỉ toàn công việc, lời sau cùng của Thẩm Thanh Dao vừa nhẹ vừa nhanh, hắn hầu như không nghe rõ.
Vừa tiễn người xuống, hắn đã ra lệnh cho xe chạy nhanh tới nha môn. Chu Khải Hằng đã đứng về phía An Thân Vương, còn quá nhiều việc cần hắn làm trung gian điều phối.
Thời gian không chờ ai!
…
Đêm đến.
Tạ Dịch Vi mệt mỏi trở về vương phủ, vừa đẩy cửa thư phòng đã thấy Cao Ngọc Uyên ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm quyển y thư, đọc đến say mê.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, đợi Tam thúc về!” Cao Ngọc Uyên đặt sách xuống, đứng lên giãn gân cốt.
Chẳng phải chỉ mất ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại là hình ảnh Lý Cẩm Dạ đứng đón gió nơi mũi thuyền lại hiện ra, mùi long diên trên người hắn vẫn phảng phất nơi chóp mũi, chẳng thể xua đi. Nàng đành tìm đến phòng Tam thúc để mong được yên tĩnh đôi chút.
“Ở nha môn thế nào rồi?”
Tạ Dịch Vi thở dài, biết nàng lo lắng nên nói: “Mọi việc đều thuận lợi. Để ta thay áo quần rồi kể kỹ hơn.”
“Khoan đã Tam thúc, hôm nay Thẩm Thanh Dao chặn xe thúc là vì chuyện gì?”
“Nàng ta nói muốn hàn gắn lại tình cảm phu thê, nhưng thái độ thì kênh kiệu lắm. Ta nói mấy câu rồi bảo nàng ta xuống xe.”
“Chỉ vậy thôi ư?”
Tạ Dịch Vi giơ tay: “Chỉ vậy thôi!”
Cao Ngọc Uyên hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Chuyện này đâu cần giữa ban ngày ban mặt chặn xe? Thẩm Thanh Dao là người sĩ diện nhất, làm vậy chẳng khác nào tự tuyên bố với thiên hạ rằng nàng ta, Tam phu nhân Tạ gia là kẻ bị ruồng bỏ!
Thật đáng ngờ!