Đêm khuya trong hoàng cung, trống canh điểm vang.
Lệnh Quý Phi uể oải nghiêng mình trên sàng, trong đầu lặp đi lặp lại những lời ban ngày của Tiêu Phù Dao, suy nghĩ mãi không dứt.
“Ngôi vị Trung cung để trống, nương nương là ứng cử viên không ai sánh được. Hoàng thượng cũng có ý này. Nhưng thế sự như ván cờ, muốn không bại, nương nương phải đứng ở thế bất bại!”
“An Thân Vương vừa đặt chân đến Lưỡng Quảng, Lưỡng Quảng đã nằm dưới cánh của ngài ấy. Cánh đủ rộng, dã tâm sẽ lớn. Nương nương phải đề phòng!”
“Đối với Hoàng thượng, Chu đại nhân là người có thể tin cậy. Lời bên gối của nương nương lợi hại thật, nhưng Chu đại nhân hầu hạ hoàng thượng đã nhiều năm, nếu ông ấy phản bội thì bao nhiêu năm nhẫn nhịn của nương nương sẽ đổ sông đổ biển…”
Lệnh Quý Phi từ từ mở mắt, tự than: “Khi ta bằng tuổi nàng ta, trong lòng có vạn điều cũng không dám nói ra. Tính cách đứa nhỏ này… vẫn còn quá hấp tấp!”
“Trên đời này có mấy ai được như nương nương, từ nhỏ đã trầm tĩnh như vậy.” lão ma ma vừa đáp lời, vừa đốt hương trên giường.
Lệnh Quý Phi bước đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, hờ hững như nước, lan ra nửa gian phòng.
Bà lắc đầu: “Gấp thì loạn, loạn thì sai. Giờ phút này, chỉ cần một bước sai là vạn trượng vực sâu. Trong cung này, không chỉ có tai mắt của ta, mà còn có cả tai mắt của Lý Cẩm Dạ, Trương Hư Hoài, Vương Trực, ai cũng đang dòm ngó!”
Lão ma ma nghe xong, sắc mặt biến đổi.
“Chẳng lẽ bản cung không biết Chu Khải Hằng quan trọng thế nào sao? Biết rõ, rất rõ! Khó là ở chỗ, người này dầu muối đều không vào. Nhưng…”
Lệnh Quý Phi đổi giọng, nói nhỏ: “Bản cung cũng không phải tay trắng, chí ít đến giờ Hoàng thượng vẫn còn rất sủng ái bản cung. Ma ma, hôm nay Hoàng thượng nghỉ ở đâu?”
“Hồi bẩm nương nương, nghỉ ở thư phòng.”
Lệnh Quý Phi thở dài: “Cứ để ngài ấy nghỉ đi. An Thân Vương vừa đi, bản cung mà lập tức nhào tới thì thiên hạ lại có cớ bàn tán. Sáng mai sai người đến phủ Tấn Vương và Tiêu phủ báo tin, mọi người cứ vững vàng cho bản cung, gấp không được!”
“Dạ!”
…
Lệnh Quý Phi án binh bất động, Lý Cẩm Dạ thì rời kinh đến Lưỡng Quảng, thành ra kinh thành bình lặng lạ thường. Hoàng đế vẫn như thường ngày lâm triều, bãi triều; văn võ bá quan vẫn tiếp tục ngày lết qua ngày.
Cao Ngọc Uyên lại càng ít ra khỏi cửa, ngoài ngày mùng một và mười lăm đến Quỷ Y Đường khám bệnh từ thiện thì bình thường đều ở yên trong phủ.
Bảy ngày sau, phong thư đầu tiên của Lý Cẩm Dạ gửi từ Lưỡng Quảng đã đến kinh thành. Trong thư chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: “Ta bình an, chớ lo, nhớ nàng!”
Cao Ngọc Uyên nhìn sáu chữ ấy, nghĩ đến chuyện phủ công chúa hôm nay đã nhận đủ mười vạn lượng bạc, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều. Đêm đó, hiếm hoi lắm nàng mới ngủ được một giấc ngon lành.
*
Cùng lúc ấy, tại một đại trướng nơi Tây Bắc, một con đại bàng đầu đen đang bay vòng quanh đỉnh lều, ré lên từng hồi.
Rèm lều bị vén lên, một nam nhân cao lớn bước vào, đưa tay ra đón, con đại bàng lập tức đậu xuống tay hắn.
Hắn hôn nhẹ lên mỏ chim, tay lần đến chân nó, thuận thế rút ra một mảnh lụa.
Lúc này, trời đầy sao, thiên mạch lấp lánh, dải ngân hà vắt ngang trời. Hắn mở mảnh lụa ra, giơ lên hướng về bầu trời sao.
Từng tia sáng xuyên qua lỗ nhỏ trên lụa, phản chiếu thành một câu tiếng Hung Nô: “An Thân Vương rời kinh đã nhiều tháng, thời cơ đã đến, đại sự có thể thành!”
“Ha ha ha ha ha!”
Một tràng cười sảng khoái vang vọng bầu trời, khiến đám phụ nữ trong trướng vội vàng chạy ra ngoài.
“Đại Thiền Vu, ngài cười gì mà vui thế? Có chuyện vui gì sao?”
Người lên tiếng là một nữ tử Hán tộc, dáng vẻ có vài phần giống Cao Ngọc Uyên, là tiểu thiếp được Hách Liên Chiến sủng ái nhất.
Hách Liên Chiến quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn nàng, bên mai buông xuống một bím tóc nhỏ tết bằng chỉ vàng, mặt nghiêng đầy khí chất anh tuấn khiến bao nữ nhân không rời mắt nổi.
“Chuyện này không phải thứ nữ nhân như ngươi có thể hỏi.” Hách Liên Chiến lạnh nhạt nói: “Tất cả về trướng, mấy ngày tới hãy ngoan ngoãn ở yên trong trại, cô vương có việc lớn phải làm, lui đi!”
Đám nữ nhân lần lượt lui xuống, Hách Liên Chiến quét mắt nhìn về phía thân tín phía sau: “Đi, gọi quân sư tới!”
“Dạ!”
Hách Liên Chiến bước ra ngoài, vào trong bóng tối, đi đến hồ nước bên ngoài doanh trại, ngắm những vì sao phản chiếu trên mặt hồ, chau mày trầm tư.
“Đại Thiền Vu!” Một giọng nói vang lên sau lưng.
Giữa đêm tĩnh lặng, một bóng người hiện ra trong bóng tối, áo đen phủ người, đứng dưới gốc cây, lộ ra đôi mắt tối đen vô hồn.
Người đó, là Tạ Dịch Đạt, Tạ Nhị gia, lẽ ra đang bị lưu đày.
Khoảng cách mấy bước, hắn lặng lẽ nhìn Hách Liên Chiến, Hách Liên Chiến nhướng mày cười: “Cô gia tốt của ngươi đã vào Lưỡng Quảng rồi. Quân sư, ngươi thấy giờ có phải thời cơ tốt của chúng ta không?”
Tạ Dịch Đạt không trả lời, chỉ để lộ vẻ ngờ vực.
“À, suýt quên nói với ngươi, phía Nam của Đại Tân đang bị giặc Oa quấy phá, Tổng đốc Lưỡng Quảng, Thi Điển Chương đã không còn đường lui, lão hoàng đế mới phải phái cô gia của ngươi đến!”
Hách Liên Chiến ngửa mặt cười lớn: “Ta thì thấy đây là thời cơ tốt đấy. Theo ta biết, Đại Tân các ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, đông dỡ tây vá. Phải không quân sư?”
Tạ Dịch Đạt do dự giây lát, nói: “Đúng là thời cơ tốt.”
“Vậy quân sư nói thử, cô vương nên bắt đầu từ đâu?”
“Để ta suy nghĩ xem!”
Tạ Dịch Đạt lẩm bẩm: “Quân Trấn Tây do Trình Tiềm trấn giữ, nơi đó phòng thủ kín kẽ, không thể đánh trực diện. Có rồi, Lương Châu, chọn chỗ này.”
“Ồ?” Hách Liên Chiến lập tức có hứng thú: “Nói nghe xem, vì sao lại chọn Lương Châu?”
Tạ Dịch Đạt: “Đơn giản, thứ nhất Lương Châu là nơi ám ảnh của tên cẩu hoàng đế; thứ hai, nơi đó là yếu địa thông vào kinh thành, Lương Châu mất thì kinh thành mất.”
“Vậy làm sao ngăn được viện quân Trấn Tây?” Ánh mắt Hách Liên Chiến sắc như thú dữ: “Hai mươi vạn Trấn Tây quân không phải chuyện chơi.”
“Dễ thôi!”
Tạ Dịch Đạt lạnh lùng cười, nghiến răng nói ra hai chữ: “Dịch bệnh!”
Hách Liên Chiến rùng mình, rồi lại cười vang: “Người ta nói đám sĩ tử Đại Tân, hoặc độc hoặc hiểm, quả nhiên không sai. Quân sư à, chiêu này của ngươi đúng là độc không thể tả!”
Tạ Dịch Đạt vừa định mở miệng thì bị cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn ho sặc sụa một trận.
Khó khăn lắm mới nín được, hắn ngẩng đầu nói: “Đại Thiền Vu chưa từng nghe câu cổ ngữ Đại Tân sao? ‘Lượng nhỏ chẳng phải quân tử, không độc chẳng phải trượng phu!’”
“Tốt!”
Hách Liên Chiến hét to một tiếng: “Cô vương thích nhất loại người có thù tất báo như ngươi! Ta hứa với ngươi, chỉ cần đoạt được hoàng thành Đại Tân, ta sẽ phong ngươi làm Đại Tư Mã, dưới một người, trên vạn người, hưởng vinh quang đời đời!”
Tạ Dịch Đạt lắc đầu: “Ngoài ra, ta còn muốn một người.”
“Ai?”
“An Thân Vương phi, Cao Ngọc Uyên!”
Sắc mặt Hách Liên Chiến lập tức biến đổi, khó tin hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn tự tay giết con gái ruột mình?”
“Không chỉ là tự tay giết, ta còn muốn đào mả tổ tiên Cao gia, đánh vào thi thể họ cả ngàn roi!”
Tạ Dịch Đạt nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt độc ác lạnh lùng: “Mọi khổ sở ta chịu mấy năm nay, sẽ bắt tất cả bọn họ phải trả lại gấp bội!”