Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 634: Đợi ngươi đã lâu rồi



Vậy là sáng sớm mai Tô Trường Sam sẽ dẫn binh xuất chinh đến Lương Châu sao?

Cao Ngọc Uyên lảo đảo lùi lại một bước, Giang Phong vội bước lên đỡ nàng: “Tiểu thư, đừng hoảng, giữ vững nào.”

Giữ vững?

Vào lúc này mà bảo nàng giữ vững ư?!

Mặt Cao Ngọc Uyên đỏ hoe, quay đầu nhìn lão quản gia: “Nói đi, là ai nghĩ ra chuyện này?”

“Thái y truyền tin ra, là chủ ý của Chu Khải Hằng.”

“Là hắn ư?!” Cao Ngọc Uyên giận dữ bùng phát

“Vậy mười vạn lượng bạc kia, hắn nuốt trọn rồi à?!”

Giang Phong siết chặt nắm tay, nói nhỏ: “Chỉ e là vì mấy lời đồn bên ngoài. Ta nghe nói mấy hôm nay Chu tiểu thư ngày nào cũng làm ầm ĩ.”

Cao Ngọc Uyên cười nhạt, cong môi đầy châm chọc: “Người đâu, lập tức truyền tin cho vương gia, nói là ta nói… bảo chàng bỏ hết mọi việc trong tay, lập tức hồi kinh.”

“Tuân lệnh!”

Giang Phong không ngừng lại lấy một giây, lập tức rời đi làm việc.

Trước khi vương gia rời kinh, mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy:

Chính sự giao cho tam gia, quân sự giao cho thế tử gia, hai người hỗ trợ lẫn nhau, thay chàng trông giữ kinh thành.

Giờ thế tử gia bỗng nhiên phải xuất chinh, chẳng khác nào làm sụp mất một góc.

Chuyện này nhìn thế nào cũng bất lợi lớn với vương gia.

Ôn Tương nhìn bóng lưng quả quyết của Giang Phong, quay đầu thấy môi Cao Ngọc Uyên chẳng còn chút huyết sắc nào, bèn ôm lấy nàng.

“A Uyên, đừng lo. Chúng ta vốn cũng định đi về phía tây, giờ khỏi cần ám vệ, cứ theo sát thế tử gia là được.”

Ôn lang trung cũng khuyên: “Đúng vậy. Ít nhất khi chúng ta ở cạnh hắn thì dịch bệnh sẽ không bén mảng được đâu.”

Cao Ngọc Uyên nắm chặt tay Ôn Tương, thì thào như nói mộng: “Ta không lo chuyện khác, ta chỉ lo cho sức khỏe hắn. Sức khỏe hắn thật sự không hợp để xuất chinh.

Hơn nữa, ta còn có một nỗi lo khác…”

Nàng chưa kịp nói xong, từ xa đã vang lên một giọng nói vội vã: “A Uyên?”

Là tam thúc!

Cao Ngọc Uyên thầm nói tiếp trong lòng:

Ta còn lo thúc ấy có chịu đựng nổi hay không…

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ôn lang trung, ngươi và Ôn Tương mau về chuẩn bị, mang theo thật nhiều dược liệu, dọn cả Quỷ Y Đường cũng không sao.

Mọi việc xong xuôi thì tối nay đến vương phủ hội họp.”

Ôn Tương biết A Uyên và tam gia có việc quan trọng cần bàn, vội kéo tay cha: “Cha, đi thôi!”



Tạ Dịch Vi đứng lại, hơi thở còn chưa ổn định: “Ta vừa nghe tin đã rời khỏi nha môn. Nghe nói là do Chu Khải Hằng tiến cử ư?”

Sắc mặt Cao Ngọc Uyên tuy khó coi, nhưng trong lòng đã dần bình tĩnh lại: “Tam thúc, bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này. Gỗ đã thành thuyền, chúng ta phải nhìn về phía trước.”

Tạ Dịch Vi há miệng, không biết nên nói gì.

Không hoảng, không lo… đều là giả cả. Thật ra từ lúc nghe tin đến giờ, đầu óc hắn vẫn như phủ mây mù.

“Ôn lão trung và Ôn Tương sẽ theo thế tử gia về phía tây, chuyện dịch bệnh tạm thời không cần lo. Giờ ta chỉ lo một chuyện: là sức khỏe của hắn.”

Cao Ngọc Uyên không giấu giếm, nói ra nỗi lo trong lòng: “Còn nữa, hắn tuy từng luyện binh trong quân doanh, nhưng chưa từng thực sự cầm quân đánh trận.

Hoàng thượng tuy già yếu hồ đồ, nhưng chưa đến nỗi hồ đồ như thế. Ta nghĩ…”

“Là đang dọn đường cho Tấn vương. Nếu ta đoán không lầm, hắn vừa đi, lão hoàng đế sẽ lập tức khơi lại chuyện lập hậu.”

Sắc mặt Tạ Dịch Vi trở nên lạnh lẽo, ánh mắt rũ xuống, không hề nổi giận bởi giận dữ đã bị kìm nén sau vẻ mặt điềm tĩnh kia.

Cao Ngọc Uyên gật đầu tán đồng, hạ giọng: “Giờ thế tử gia chắc là vừa nhận được thánh chỉ. Tam thúc, sắp tới kinh thành sẽ chỉ còn hai ta.

Chúng ta không chỉ phải trông giữ giúp Lý Cẩm Dạ, mà còn phải tìm mọi cách để Tô Trường Sam trở về bình an.”

Hai chữ “bình an” đâm vào lòng Tạ Dịch Vi như mũi dao, hắn rùng mình một cái thật mạnh: “Cả hai việc đều là chuyện mất mạng, không việc nào được phép thất bại.”

“Đúng vậy, rất khó.”

Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nhưng dù có khó, ta cũng phải cắn răng làm cho bằng được.

Nhất là chuyện an nguy của thế tử gia.

Nếu Lý Cẩm Dạ còn ở đây, nhất định sẽ nói: giang sơn có thể mất, nhưng mạng của Trường Sam, chàng không nỡ đánh đổi.”

“Ta cũng không nỡ!”

Đây là lần đầu tiên Tạ Dịch Vi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình trước mặt cháu gái, không giấu giếm, không vòng vo.

Cao Ngọc Uyên ngẩn ra, nghiến răng nói: “Ta sẽ lập tức bảo người đi gọi Phương Triệu Dương đến.

Ba người chúng ta phải bàn bạc thật kỹ, nhất định phải tìm ra một con đường sống cho Tô Trường Sam.”

“Con còn quên một người.”

“Ai?”

“Vệ Quốc Công!”

Lúc này, Vệ Quốc Công đang ngồi nghiêm chỉnh trong thư phòng.

Đôi mắt từng đầy máu đỏ nay đã ảm đạm, khuôn mặt tuyệt vọng như tro tàn.

Ngoài cửa có người gõ nhẹ, nói: “An Thân Vương phi có lời mời.”

Vệ Quốc Công lạnh lùng đáp: “Nói với vương phi, để ta vào cung một chuyến rồi mới tới vương phủ.”

Nói rồi ông đứng dậy, không gọi gia nhân, tự mình mặc từng lớp triều phục lên người.

Con trai à, quân vô hí ngôn.

Nhưng dù thế nào, phụ thân cũng phải tranh đấu cho con một phen.

Một nước Đại Tân to lớn như thế, không đến lượt con phải đi chịu chết.

Nếu lão hoàng đế thật sự vì Lý Cẩm Vân mà muốn hy sinh con, vậy thì… phụ thân tuyệt đối không bỏ qua!

Tô Trường Sam nghĩ thôi cũng biết, sau khi phụ thân nghe tin mình xuất chinh, việc đầu tiên chắc chắn là vào cung mà khóc một trận.

Chỉ là… giờ mà khóc thì có ích gì?

Hắn dập đầu ba cái, sau đó bình thản nhận lấy thánh chỉ vàng trong tay thái giám, ôm quyền nói: “Không trò chuyện với công công nữa, ta phải đi xem hoàng thượng chuẩn bị cho ta năm vạn binh mã ra sao đã.”

Tiểu thái giám nào dám tỏ thái độ, vội cúi người lễ phép: “Thế tử cứ bận việc, cứ bận việc.”

Tô Trường Sam tiện tay ném thánh chỉ vào lòng Đại Khánh, rồi hiên ngang bước đi.

Lúc này, người của Binh bộ đã chờ sẵn bên ngoài.

Trịnh Minh An thấy hắn ra, lập tức dâng sổ sách bằng cả hai tay.

Tô Trường Sam nhận lấy, lật xem kỹ vài lượt, trong lòng cười nhạt.

Cũng còn may là binh tinh nhuệ của kinh thành, không phải đưa một kẻ “phế vật” như hắn đi chịu chết thật sự.

Hắn cất lại danh sách, thẳng thắn nói: “Bảo Chu Khải Hằng chuẩn bị cho bổn tướng quân năm vạn đán lương thảo. Thiếu một đán, bổn tướng quân sẽ không lĩnh quân xuất phát!”

Đường đường là Binh bộ Thượng thư mà không dám hó hé một lời, lập tức sai người đến Hộ bộ đòi lương.

Tô Trường Sam bỏ lại một đám quan viên phía sau, đi thẳng tới trường điểm binh.

Dù có là “phế vật”, năm vạn binh mã đã giao vào tay, hắn không muốn để họ đi mà không có ngày trở lại.

Bận rộn đến tận hoàng hôn, Tô Trường Sam thậm chí chưa kịp cởi giáp, đã cưỡi ngựa đi thẳng đến hoàng thành,

Đại Khánh và Nhị Khánh theo sát phía sau.

Gió nổi lên.

Gió càng lúc càng mạnh, cát bụi mù mịt làm mờ cả tầm mắt.

Tô Trường Sam vung roi thúc ngựa, lòng nóng như lửa đốt.

Chuyến đi này không biết đất trời thế nào, sống chết ra sao.

Đêm cuối cùng ở lại kinh thành, bằng mọi giá, hắn phải gặp người ấy một lần.

Từ xa, cổng thành đã hiện ra.

Tô Trường Sam bỗng biến sắc, đôi mắt dài hẹp híp lại.

Trước cổng thành!

Dưới ánh đèn lờ mờ!

Một bóng người cao gầy, vận áo xanh mỏng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ như đang đợi điều gì đó.

Tô Trường Sam nhếch môi cười, siết chặt dây cương, tung người xuống ngựa.

Đôi mắt như mực loang của Tạ Dịch Vi sáng lên, bước đến cười nói: “Đợi ngươi đã lâu rồi, sao giờ mới về?”