Tô Trường Sam vì vội vàng đi đường nên mặt mày dưới ánh trăng còn tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng, vậy mà vẫn cười ha hả: “Không đợi thành đá ở hòn Vọng Phu đấy chứ!”
Ở hòn Vọng Phu, cuối cùng đợi đến hóa thành đá mà vẫn không chờ được người quay về. Cái tên khốn kiếp này miệng chẳng thể nói được điều gì may mắn sao?
Tạ Dịch Vi tức giận mắng: “Ngậm miệng lại cho ta!”
“Ý ngươi là không nói mà làm luôn?” Tô Trường Sam cười cợt tiến lại gần.
Tạ Dịch Vi vung tay đẩy hắn ra, đi thẳng lên xe ngựa.
Chẳng thể đối xử tử tế với tên này được!
Tô Trường Sam líu ríu chạy theo, nhảy lên xe, ngả người gối đầu lên đùi Tạ Dịch Vi, thở dài: “Lúc này thật muốn làm gì đó với ngươi, tiếc là gia mệt chết đi được, chẳng còn sức làm gì cả!”
Mệt chết là đáng đời!
Tạ Dịch Vi thầm chửi trong lòng, nhưng tay vẫn đặt lên huyệt thái dương của người kia, xoa bóp vừa phải.
Tô Trường Sam hé mắt, lẩm bẩm: “Ta chợp mắt chút… Đến vương phủ nhớ gọi ta dậy nhé. Phải rồi, cháu gái ngươi có bảo nhà bếp chuẩn bị gì ngon cho ta không? Tốt nhất có thịt dê nướng, thơm lắm…”
Nói được nửa câu thì không còn động tĩnh. Tạ Dịch Vi nhìn khuôn mặt tái nhợt và mỏi mệt kia, chỉ cười khổ một tiếng.
Tên này không biết trong lòng làm bằng cái gì, mà có thể vô tâm vô phế đến thế!
…
Xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, bên trong xe không có động tĩnh gì. Bọn hạ nhân chẳng biết tình hình ra sao, đành phải đứng chờ một bên.
Chờ khoảng nửa tuần trà, Tô Trường Sam mắt lim dim tỉnh dậy, lười biếng vươn vai: “Ngủ một giấc đã đời thật… Vương phi nhà ngươi đâu?”
“A Uyên đang chờ ở thư phòng, Quốc công gia cũng có mặt!”
Giọng Tạ Dịch Vi vang lên bên tai. Tô Trường Sam rên khẽ: “Tam gia à, ngươi có thể nói gần hơn chút không, tốt nhất là kề sát vào tai ta mà nói…”
Tạ Dịch Vi chịu hết nổi, gắt lên: “Tô Trường Sam, ngươi lắm lời thế đủ chưa, còn không mau xuống xe hả!”
Tô Trường Sam chẳng những không sợ, còn tiến tới sát hơn, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy: “Thường ngày đâu thấy ngươi nóng nảy vậy, không nỡ xa ta thì cứ nói thẳng ra đi!”
“Tô Trường Sam, nể mặt Quốc công gia phải vào cung khóc một trận, giờ còn nhịn đói chờ ngươi, ta cầu xin ngươi đấy, đi nhanh lên!”
“Được rồi được rồi!” Tô Trường Sam cười ha hả, phong độ bước vào vương phủ.
…
Trong thư phòng.
Cao Ngọc Uyên và Quốc công gia ngồi đối diện, sắc mặt cả hai đều rất khó coi.
Vệ Quốc công khóc cũng đã khóc, Hoàng đế cũng đã an ủi, nhưng vẫn không đổi ý. Cuối cùng, ông mang theo một đống ban thưởng, mặt mày u ám bước vào vương phủ.
“Lão phu sống hơn nửa đời người, luôn nghĩ nam nhân trên đời chỉ cần tám chữ: công danh lợi lộc, tửu sắc tài khí. Đến hôm nay mới hiểu, mấy thứ đó đều là hư vô.”
Vệ Quốc công nghiến răng nói: “Bình an mà sống mới là tốt nhất!”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Quốc công gia, bên ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện đâu, người cứ yên tâm.”
“Yên tâm?” mắt Vệ Quốc công đỏ hoe: “Ra chiến trường, sống chết không do mình, sao mà yên tâm nổi?”
Cao Ngọc Uyên không biết nên khuyên thế nào, đành khô khốc nói: “Quốc công gia, hay chúng ta nói chuyện vui một chút đi.”
Vệ Quốc công lập tức bác bỏ: “Chẳng có chuyện gì vui cả!”
Cao Ngọc Uyên nghẹn lời, đành đứng dậy, quay sang bảo Giang Phong ngoài cửa: “Đi xem Thế tử gia đến đâu rồi?”
“Đến rồi đến rồi!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Tô Trường Sam sải bước đi vào, vỗ vai Cao Ngọc Uyên, mặt mày ghét bỏ: “Cái mặt nhỏ này sao mà khó coi vậy, cẩn thận Lý Cẩm Dạ quay về lại thay lòng!”
Cao Ngọc Uyên: “…”
Chờ Tạ Dịch Vi cũng vào phòng, Cao Ngọc Uyên dùng mắt ra hiệu cho Giang Phong: “Bảo người mang rượu và thức ăn lên!”
“Vâng!”
Rượu và thức ăn được dọn lên đầy bàn, đều là những món Tô Trường Sam thích nhất, rượu cũng là loại hắn ưa chuộng, Thiêu Đao Tử.
Đây là loại rượu mạnh của xứ Bắc Địch. Tô Trường Sam chưa từng đến vùng Bồ Loại, ban đầu là bị Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài ép uống, sau lại mê luôn.
Tiếc là hôm nay hai bạn thân nhất không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ uống tới không say không về.
Tô Trường Sam đặt chén rượu xuống, cười nói: “Cao Ngọc Uyên à, mười vạn lượng bạc đó chờ gia đi rồi nhớ đòi lại cho ta, đừng để cho chó ăn nhé!”
Toàn là nói chuyện chẳng đâu vào đâu, Cao Ngọc Uyên liếc hắn một cái: “Thế tử gia, ta có hai việc muốn dặn.”
“Ngươi nói đi!”
“Việc thứ nhất là cả nhà Ôn lang trung sẽ cùng ngươi đi về phía Tây. Họ có hai mục đích: một là Ôn lang trung muốn tìm cách chữa trị dịch bệnh; hai là để chăm sóc ngươi.”
“Sợ ta bị thương à?” Tô Trường Sam cười tít mắt hỏi.
Tạ Dịch Vi nghe xong thì mặt đã sầm lại. Tô Trường Sam tinh mắt, thấy rõ, vội đổi lời: “Có họ đi theo, dù ta có bị thương cũng không sao! Việc thứ hai là gì?”
“Phương Triệu Dương cũng sẽ đi cùng ngươi. Hắn thông thạo binh thư, kiến thức uyên bác, tuy chỉ là lý thuyết trên giấy nhưng lại là người giỏi nhất để mưu tính cho ngươi.”
Cao Ngọc Uyên mím môi: “Cao gia ta còn mười bốn ám vệ, vốn là do cậu ta truyền lại. Lần này ta để họ đi theo ngươi cùng Ôn gia.”
“Cao Ngọc Uyên, ngươi định mang cả gia sản Cao gia cho ta à?”
“Kệ ta, ta thích thế đấy!”
Lòng Tô Trường Sam ấm lên, nét đùa cợt trên mặt cũng biến mất: “Phương Triệu Dương theo ta, vậy Kinh thành thì sao?”
“Chuyện đó ngươi khỏi lo!” Tạ Dịch Vi tiếp lời: “Kinh thành đã có ta. Vương gia cũng nhận được thư, biết ngươi ra trận chắc chắn sẽ phi ngựa trở về. Ngươi chỉ cần nghĩ cách giữ vững thành Lương Châu, bình an trở về là được!”
Tô Trường Sam không nói gì, tay vuốt mép chén, im lặng một lúc rồi nói: “Các ngươi không cần quá lo. Tuy ta là kẻ ăn chơi trác táng nhưng quý mạng lắm, chẳng làm nổi anh hùng gì đâu. Ta sẽ tìm cách sống sót trở về!”
Cao Ngọc Uyên nghe xong thì ngẩn người, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước nay luôn bất cần kia, trong lòng chợt dâng lên một niềm may mắn.
May mà lúc này trong lòng Tô Trường Sam vẫn còn người không nỡ rời xa, chỉ vì người ấy, hắn cũng sẽ tìm cách sống mà quay về.
Nghĩ vậy, nỗi lo trong lòng nàng dường như nhẹ bớt phần nào. Nàng nâng chén lên, quay về phía Tô Trường Sam: “Vậy thì ta chờ ngươi trở về!”
Tô Trường Sam nhìn nàng, uống cạn ly rượu mạnh, dõng dạc đáp: “Được!”
Cao Ngọc Uyên đưa tay áo che miệng uống cạn, đặt chén xuống bàn: “Ta còn chút việc, không ở lại với ngươi. Sáng mai sẽ đến tiễn ngươi, thay Lý Cẩm Dạ tiễn ngươi!”
“Nhớ phải đòi lại mười vạn lượng bạc đó nhé!”
Cao Ngọc Uyên loạng choạng một bước, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng không nói gì, quay người rời đi.
Giang Phong theo sau, định đưa tay đỡ nhưng ngập ngừng mấy lần lại không dám, chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, về phòng nghỉ ngơi đi!”
Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Cùng ta đến viện của Ôn lang trung một chuyến, ta còn vài việc chưa dặn xong!”
Giang Phong cụp mắt, hàng mi run lên: “Vâng!”