Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 665:



Đêm Lý Cẩm Dạ trở lại kinh thành, đế đô bắt đầu lất phất tuyết rơi, sớm hơn trận tuyết đầu mùa năm ngoái gần một tháng.

Cao Ngọc Uyên vừa mới chợp mắt.

Mấy ngày nay chạy đi chạy lại giữa trong cung và vương phủ, nàng mệt rã rời.

Không rõ vì sao, nửa đêm nàng bỗng giật mình tỉnh giấc, tim đập mạnh. Chỉ thấy một bóng đen đứng lặng lẽ ở đầu giường, ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

Người đàn ông ấy tóc tai rối bù, hai má hóp lại, da mặt xạm đen, trông chẳng ra hình người. Quần áo trên người dính đầy bụi đất, rách nát tả tơi, còn lờ mờ thoảng ra mùi máu tanh.

Cao Ngọc Uyên nhìn thẳng hắn hồi lâu, mới buông một câu: “Bẩn chết đi được, còn không mau đi rửa cho sạch.”

Lý Cẩm Dạ ngẩn người.

Trong mơ cũng không ngờ rằng sau bao tháng xa cách, lúc gặp lại, điều đầu tiên nghe được từ miệng người phụ nữ này lại là một câu vừa ghét bỏ, vừa nũng nịu, lại có chút tinh nghịch như thế.

Hắn nhìn kỹ sắc mặt nàng, rồi sải bước tới, vung tay ôm trọn cả người lẫn chăn vào lòng, vùi mặt thật sâu vào chiếc cổ mềm mại của nàng.

Từng cái hôn vụn vặt nhẹ nhàng rơi xuống, không nói một lời.

Mùi hôi tanh, ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến mắt Cao Ngọc Uyên cay xè, suýt nữa rơi lệ. Nàng giơ tay siết chặt ôm hắn lại.

Trong phòng chợt lặng như tờ.

Cứ như cả nửa thế kỷ trôi qua, Lý Cẩm Dạ mới cất tiếng: “A Uyên, ta thắng trận rồi.”

Giọng nói trầm khàn khiến lòng Cao Ngọc Uyên ấm lên, nơi khóe mắt cũng ươn ướt: “Thắng cũng được, thua cũng chẳng sao… Chỉ cần chàng bình an trở về là được.”

Lý Cẩm Dạ vùi mặt vào vai nàng, bật cười: “Nếu như ta không về được thì sao?”

“Không đời nào!” Cao Ngọc Uyên hừ một tiếng, đưa tay chọc chọc khuôn mặt đầy râu ria lởm chởm, phong trần mệt mỏi kia, ngón tay khựng lại nơi đôi môi khô nứt, thô ráp.

“Nam nhân nhà ta nhìn xa trông rộng, tai nghe tám hướng, mắt thấy sáu đường, gan to mà lòng lại tinh tế. Chàng đâu nỡ để ta còn trẻ như thế mà đã phải làm quả phụ? Hơn nữa, phía sau còn có ta mưu tính cho chàng… Hừ, ta chẳng lo lắng chút nào cả.”

Lý Cẩm Dạ nhíu mày, chống người ngồi dậy, nhìn nàng thật sâu, rồi đưa tay lau đi giọt nước ở khóe mắt nàng: “Cứng miệng!”

Lớp da thô ráp khiến nàng đau xót. Nàng nắm lấy tay hắn, dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, thấy đầy những vết nứt nẻ, lòng nàng đau thắt.

“Người đâu, chuẩn bị nước nóng.”

Nửa canh giờ sau, Lý Cẩm Dạ ngâm mình sạch sẽ qua ba thùng nước nóng, cuối cùng cũng thấy người khỏe khoắn, bước ra khỏi phòng tắm.

Đúng lúc La ma ma bưng một hộp thức ăn vào, bày từng món ra bàn con đặt trên giường.

Lý Cẩm Dạ lập tức ăn ngấu nghiến.

Cao Ngọc Uyên khoác áo, ngồi nhìn hắn ăn, trong lòng thở dài, rồi cầm khăn khô, lau tóc cho hắn.

Lý Cẩm Dạ ăn uống no nê, ợ một cái rồi trầm giọng nói: “Chuyến này, Tam gia không về cùng mà đến thành Lương Châu. Ta đã phái hai ám vệ âm thầm theo dõi rồi.”

Cao Ngọc Uyên đã đoán trước: “Để thúc ấy đi cũng tốt, xem như hoàn thành tâm nguyện.”

“A Uyên…” Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, đưa tay ra: “Hắn bảo ta nói lại với nàng một câu: mệt rồi thì quay về, đừng lo lắng cho hắn.”

Sao có thể không lo? Chỉ là giấu ở trong lòng thôi.

Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Một câu hờ hững thế, thà đừng nói còn hơn. Trình Đại tướng quân thì sao rồi?”

Suốt mấy tháng qua, hai người thường xuyên thư từ qua lại, chuyện triều đình trong kinh, chiến sự ở Tây Bắc, cả hai đều nắm rõ trong lòng. Duy chỉ có Trình Tiềm là nàng chưa từng nhắc đến, hắn cũng không hỏi tới.

Lý Cẩm Dạ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hắn nói vì hắn mà quân Trấn Tây bị tiêu diệt, tội nặng nề. Hắn muốn ở lại bên đó, một là để nghỉ ngơi, hai là để chuộc tội.”

“Hắn còn chưa lấy thê tử!” Cao Ngọc Uyên nói: “Tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”

Lý Cẩm Dạ nâng chén trà, uống một ngụm: “Ta cũng khuyên như thế, nhưng hắn nói Trình gia không chỉ có mỗi mình hắn, có người dưỡng già, có người nối dõi là đủ rồi.”

“Không về cũng tốt, ít nhất giữ được mạng. Đám văn thần kia chẳng có bản lĩnh gì, chỉ giỏi viết tấu chương hạch tội người khác.” Cao Ngọc Uyên lật chăn, ra hiệu hắn nằm lên giường.

Lý Cẩm Dạ khoanh chân ngồi im: “Trong cung thế nào rồi?”

Cao Ngọc Uyên hạ giọng: “Không phải ta không muốn nói, mà sợ chàng vừa vào cung đã không còn thời gian về vương phủ nghỉ ngơi. Ngủ một giấc thật ngon đi, rồi ta kể hết cho chàng nghe.”

Lý Cẩm Dạ chui vào trong chăn, hơi ấm thơm dịu của nữ nhân khiến hắn hít sâu một hơi, mắt lim dim, hỏi: “Tấn Vương bị thương ra sao rồi?”

“Giờ đã có thể chạy quanh vương phủ mấy vòng rồi!” Cao Ngọc Uyên đắp kín chăn cho hắn, cúi xuống hôn lên đôi môi khô nẻ của hắn: “Đừng hỏi nữa, ngủ ngon đi, ta canh chừng cho chàng!”

Lý Cẩm Dạ nắm lấy tay nàng, giọng dần nhỏ lại: “A Uyên, ta từng nói chưa… mỗi lần viết chữ ‘An’ cho nàng, trong lòng ta đều rất vui vẻ.”

Cao Ngọc Uyên định trả lời thì thấy hắn đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khe khẽ vang lên cho thấy cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức.

Nàng mím môi, buông rèm xuống, thổi tắt nến, nằm xuống ở mép ngoài giường.

Đêm đó, Lý Cẩm Dạ ngủ mê man đến tận trưa hôm sau mới tỉnh.

Vừa mở mắt, đã thấy Cao Ngọc Uyên ngồi cạnh giường, chống cằm, ánh mắt sáng rực nhìn hắn không chớp, cứ như muốn khắc hình dáng hắn vào tận đáy lòng.

Tim hắn run lên, định kéo nàng vào lòng âu yếm, lại nghe nàng nói nhỏ: “Bệnh của Hoàng thượng nhiều nhất chỉ ba, năm ngày nữa. Hiện đế đô đã giới nghiêm. Chàng vừa trở về, nhiều chuyện không thể giấu nổi. Tôn Tiêu đang đợi ngoài cửa, đừng làm biếng nữa, dậy mau!”

Lý Cẩm Dạ chợt im lặng.

Hắn siết tay kéo nàng vào ngực, nói: “Có thể ngày mai sẽ có một kẻ tội ác tày trời bị áp giải về kinh, là cố nhân của nàng!”

Giọng nói đều đều, nhưng trong từng chữ như ẩn giấu phong ba, khiến sống lưng Cao Ngọc Uyên lạnh toát.

Tội ác tày trời?

Cố nhân?

Là ai?

Tin An Thân Vương trở về kinh thành, chỉ trong một đêm đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Dân thường chỉ tò mò vì sao vị anh hùng An Thân Vương của họ lại lặng lẽ trở về như thế, nhưng những nhà quyền quý thì lại đồng loạt phái người đi dò la tình hình bệnh tình của Hoàng đế.

Tây Bắc vừa yên, An Thân Vương bỏ lại quân đội phía sau, vội vã quay về, chẳng lẽ là vì người trong cung kia sắp không qua khỏi?

Lúc này, Lý Cẩm Dạ đang đứng trước long sàng, mày nhíu chặt.

Chỉ vài tháng không gặp, mặt Hoàng đế đã phủ một tầng khí xám tro, trông chẳng khác gì người cận kề cái chết.

Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu nhìn Trương Hư Hoài, thấy hắn lắc đầu, rồi khoanh tay rời khỏi điện.

Hắn bước theo sau, móc trong ngực ra một phong thư, nhét vào tay Trương Hư Hoài.

Trương Hư Hoài hơi sững người: “Nàng ấy…”

“Nàng rất tốt, đã trở về Bồ Loại. Nàng nói… sẽ đợi ngươi!” Lý Cẩm Dạ lập tức cắt lời.

Trương Hư Hoài cũng biết lúc này không phải lúc để nói chuyện tư tình, vội nhét thư vào tay áo, nói: “Trong vài ngày tới, ngươi nên cho người chuẩn bị đi.”

Lý Cẩm Dạ nhíu mày: “Ta còn vài chuyện muốn hỏi ông ta, liệu có cơ hội không?”

“Có!” Trương Hư Hoài đắc ý nhướng mày: “Mấy tháng nay tuy người không thể động đậy, nhưng nói chuyện thì không thành vấn đề. Ta đã chữa khỏi cho lão rồi, ngươi phải cảm ơn ta đó!”

Lý Cẩm Dạ nghe vậy, nghiêm túc đáp: “Tết năm nay, ta nhất định để ngươi đón năm mới ở Bồ Loại.”

Mắt Trương Hư Hoài sáng rỡ, giơ tay chỉ vào hắn: “Ngươi phải giữ lời đấy!”