Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 666: Cha con đối đầu



Bảo Càn Đế từ từ tỉnh lại.

Vẫn là tẩm điện quen thuộc, màu vàng tươi quen thuộc. Đầu đông rồi, lò sưởi đã được nhóm lên khiến ông đổ mồ hôi đầy trán.

Trong điện không một bóng người, ngay cả Lý công công, người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cũng không thấy đâu.

Càng ngày càng vô phép!

Sắc mặt Bảo Càn Đế sa sầm, mở miệng quát: “Có ai không?”

Có tiếng bước chân vang lên.

Người đến không phải Lý công công, mà là người ông không muốn gặp nhất, Lý Cẩm Dạ. Hắn vận trường bào màu xanh trời, thắt đai gấm bên hông, dáng vẻ ung dung, nhưng không quỳ, cũng không hành lễ.

Bảo Càn Đế ngẩn người nhìn hắn, như bừng tỉnh ra điều gì đó, gật đầu: “Ngươi trở về rồi?”

Lý Cẩm Dạ đáp: “Nhi thần đã về.”

“Thắng rồi?”

“Đã thắng.”

Bảo Càn Đế lại gật đầu: “Đến đây, đỡ trẫm dậy.”

Lý Cẩm Dạ bước đến, cúi người, đưa tay đỡ lưng ông, hơi dùng sức, nửa ôm nửa đỡ ông ngồi dậy.

Chỉ một động tác đơn giản, Lý Cẩm Dạ làm rất dễ dàng, nhưng Bảo Càn Đế lại th* d*c không ngừng. Khi tựa toàn bộ cơ thể vào đệm, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trán.

Sự tương phản quá rõ rệt này khiến nỗi sợ và bất an trong lòng ông bị khơi dậy một cách dữ dội. Ông không ngờ mình đã yếu đến mức này.

Ông lặng người một lúc, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay.

Bàn tay này từng nắm đao dài xông pha trận mạc, chém gai mở lối, nắm quyền sinh sát của thiên hạ, từng viết chữ lệ khí phách cứng cỏi.

Bảo Càn Đế cười nhạt, nói: “Thập Lục, trẫm… già rồi.”

Lý Cẩm Dạ chỉ mỉm cười, không đáp.

“Nhưng ngươi cũng không còn trẻ được bao lâu đâu!” Giọng Bảo Càn Đế bỗng đổi hẳn, khí thế đế vương đột ngột bừng dậy: “Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ bị chính con trai mình lôi xuống khỏi ngai vàng!”

Bàn tay đang giấu trong tay áo của Lý Cẩm Dạ siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt vẩn đục mà sâu thẳm trước mặt.

“Có một chuyện, phụ hoàng e là không biết. Năm ba tuổi nhi thần trúng độc Lang Đầu Thảo, mười tuổi lại nhiễm độc Khiên Cơ, tất cả đều nhờ ơn người ban cho, khiến nhi thần đời này không thể có con. Cho nên… sẽ không có chuyện người nói xảy ra đâu.”

Từng câu từng chữ như nghìn cân đè nặng, như sét đánh vang rền.

Câu cuối cùng vừa dứt, đầu óc Bảo Càn Đế choáng váng, tim đập loạn lên.

Ông ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lý Cẩm Dạ, trong mắt là sự kinh hoảng: “Ngươi… ngươi biết rồi?”

Lý Cẩm Dạ vén vạt áo, từ từ quỳ xuống, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng tới: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà người hết lần này đến lần khác muốn nhi thần chết. Phụ hoàng, nhi thần muốn đòi lại công bằng cho mình!”

“Công bằng?”

Lão hoàng đế tuổi xế chiều bị ánh mắt như dao kiếm ấy đâm đến đau nhói.

“Trên đời này làm gì có công bằng? Chỉ có vương đạo! Trẫm là thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, quyền sinh sát của thiên hạ đều nằm trong tay trẫm. Ngươi là con trẫm, trẫm cho ngươi đến với thế gian này, giết ngươi thì sao?”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Lý Cẩm Dạ rút từ trong ngực ra một con dao găm, đặt lên giường cạnh Bảo Càn Đế, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm.

Lão hoàng đế khựng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Người đâu! Mau lôi đứa nghịch tử bất hiếu này ra chém đầu cho trẫm!”

Không ai trả lời.

Lý Cẩm Dạ nhìn ông đầy khiêu khích: “Trong ngoài hoàng cung, đều là người của ta. Thiên hạ này cũng đã là của ta. Phụ hoàng, giờ người muốn giết một con kiến… cũng phải được ta cho phép.”

Sắc mặt Bảo Càn Đế không thể nào hình dung nổi, ông cúi đầu trừng mắt nhìn gương mặt Lý Cẩm Dạ, nghiến răng chặt đến mức mặt mũi cứng đờ.

“Ngươi! Là! Đồ! Con! Hoang!”

Một câu rơi xuống, cả điện trở nên tĩnh lặng.

Trong lòng Lý Cẩm Dạ như sóng thần gào thét, đồng tử co rút, bật dậy, túm lấy vạt áo trước ngực lão hoàng đế: “Ta là con hoang? Con hoang của ai?”

Cuối câu, gần như là gầm lên.

Bảo Càn Đế nhìn hắn, nghiến ra từng chữ: “Ngươi là con hoang của ả tiện nhân Bồ Loại và tên đồ tặc Cao Phác!”

Ầm!

Các ngón tay của Lý Cẩm Dạ run rẩy, hơi thở dồn dập: “Ngươi… dám nói lại lần nữa không?”

“Công chúa Bồ Loại và tội thần Cao Phác tư thông, sinh ra ngươi, thằng con hoang này. Trẫm là thiên tử, bọn chúng dám… dám như vậy! Giết! Giết hết!”

Tiếng gào già nua, đầy căm hận như lời nguyền của Bảo Càn Đế vang vọng tận sâu trong tâm khảm của Lý Cẩm Dạ. Tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vặn xoắn thành một khối máu thịt ghê tởm.

Thì ra… ông ta hận hắn tận xương tủy, hận cả Cao gia đến tận xương tủy.

Thì ra… ông đưa hắn đến Bồ Loại;

Thì ra… ông tàn sát cả Bồ Loại;

Tất cả… chỉ vì Cao Phác cắm sừng ông ta?

Lý Cẩm Dạ ngã phịch xuống đất, run rẩy, tứ chi gần như tê liệt.

Hắn từng cho rằng mình quang minh chính đại, phục thù, đoạt vị, đều là vì chính nghĩa. Hóa ra tất cả đều bắt nguồn từ một lý do đê tiện, dơ bẩn và nhục nhã đến thế sao?

“Hồ đồ!”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Cao Ngọc Uyên bước nhanh vào điện, gương mặt mang đầy phẫn nộ.

Cha con tranh đấu, nàng vốn không muốn xen vào. Nhưng giờ lại lôi cả người Cao gia vào, nàng không thể nhịn được nữa.

“Công chúa nhập cung, cửa đầu tiên là kiểm thân. Nếu nàng và cậu của ta tư thông trên đường, những bà vú già tinh tường trong cung chẳng lẽ lại không phát hiện? Dù có giấu được họ thì người ngủ với bao nhiêu nữ nhân như ngài, chẳng lẽ không phân biệt được người nào còn trinh hay không sao? Nếu ngài không nhận ra, vậy cái khăn dính máu kia là giả sao?”

Cao Ngọc Uyên nói quá gấp, nghẹn lại vì nước bọt, dừng một chút rồi tiếp: “Nếu họ tư thông trong cung, những thị vệ, thái giám, cung nữ của ngài là bày ra cho đẹp mắt sao? Cẩm Dạ, chàng đừng tin ông ta! Ông ta chỉ giở trò vu khống thôi!”

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ biến đổi, cổ tay động, nhặt dao găm lên, đặt ngang cổ lão hoàng đế: “Ngươi dám bôi nhọ nương ta?”

Bảo Càn Đế nhìn hắn, cười nhạt: “Ngươi quên rồi sao, trẫm đã sắp xếp cho nương ngươi tại cung Vĩnh Hòa.”

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên đồng thời biến sắc.

Vĩnh Hòa cung là tẩm điện của Cao Quý phi. Cao Phác là cháu của Cao Quý phi, mỗi lần vào kinh đều sẽ xin yết kiến bà.

Thâm cung cô tịch, mà công chúa và Cao Phác lại là chỗ quen biết cũ, một người thanh nhã như ngọc, một người nồng nhiệt như lửa…

Cao Ngọc Uyên quay đầu nhìn Lý Cẩm Dạ, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không ai tránh né, nhưng đồng thời đều trở nên u ám.

Chẳng lẽ… là thật?

Tay Lý Cẩm Dạ run lên, con dao rơi xuống giường, lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu ánh sáng chế giễu.

Đúng lúc đó, lại nghe Bảo Càn Đế lạnh lùng nói: “Bọn họ tư thông dưới sự che chở của Quý phi, sinh ra đứa con hoang là ngươi. Sau đó việc bị bại lộ, để giữ gìn danh dự hoàng tộc, trẫm chỉ xử tử nương ngươi, nhưng vẫn để lại mạng cho ngươi.

“Lý Cẩm Dạ, ngươi biết trẫm hận ngươi đến mức nào không? Mỗi lần thấy ngươi, trẫm lại nhớ tới đôi cẩu nam nữ kia. Nếu không nhờ Trương Thái y cầu xin, ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Trẫm chỉ hối hận là Lang Đầu Thảo năm đó, chưa hạ đủ liều!”

Ánh mắt Bảo Càn Đế tối tăm, nhìn hắn chằm chằm, lắc đầu: “Ngươi còn nói ngươi không phải là con hoang? Ngươi có tư cách gì tạo phản trẫm?”