Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 667: Cha con đối đầu 2



Lý Cẩm Dạ ngây người mất nửa chén trà, hồn phách mới quay lại, khàn giọng nói: “Người đâu, gọi người của Kính Sự Phòng và quan đại thần phủ Nội vụ tới. Vương phi, nàng giúp bổn vương điều tra một chút.”

Kính Sự Phòng có nhiệm vụ ghi chép việc Hoàng đế mỗi đêm nghỉ ở cung nào, sủng hạnh phi tần nào, một đêm mấy lần long ân…

Còn quan đại thần của phủ Nội vụ thì ghi chép cụ thể mọi người ra vào hoàng cung, ai vào cung lúc nào, gặp ai, ở lại bao lâu, đều có sổ sách ghi chép rõ ràng.

Cao Ngọc Uyên chấn động trong lòng, sau khi nhẹ nhàng gật đầu với Lý Cẩm Dạ đã sải bước rời khỏi tẩm điện.

Tổng quản của Kính Sự Phòng và phủ Nội vụ vội vàng tới nơi, Cao Ngọc Uyên ra lệnh cho họ mang sổ ghi chép từ một năm trước khi Lý Cẩm Dạ chào đời, giở từng trang một ra.

Mười tháng mang thai, Lý Cẩm Dạ sinh đủ tháng.

Từ thời điểm chào đời mà suy ngược lại chín đến mười tháng, nếu như đúng lúc đó Cao Phác vào cung, nếu như lúc đó Hoàng đế không sủng hạnh công chúa Bồ Loại, vậy thì…

Cao Ngọc Uyên đặt hai cuốn sổ lại cạnh nhau, hai mốc thời gian từ từ trùng khớp, cả người nàng cứng đờ như một pho tượng.

Cao Phác vào cung ngày 18 tháng 6;

Bảo Càn Đế cả tháng sáu không sủng hạnh công chúa Bồ Loại, chỉ để quý phi hầu hạ một lần.

Mà Lý Cẩm Dạ được sinh ra vào tháng tư năm sau, tính toán thời gian, không một kẽ hở!

Trái tim Cao Ngọc Uyên đập mạnh mấy nhịp, rồi vội vàng giở lại sổ sách từ đầu đến cuối. Rất lâu sau, nàng mới run giọng gọi: “Vương Trực!”

“Có nô tài!”

“Lấy giấy bút.”

“Vâng!”

Vương Trực run run dâng giấy bút lên, Cao Ngọc Uyên nhận lấy, một hơi viết hai mốc thời gian lên giấy: “Mang giao cho Vương gia!”

Vương Trực nhận lấy, nhìn sắc mặt An Thân Vương phi tái xanh như sắt, không dám thốt nửa lời, vội vàng mang vào nội điện.

Chốc lát sau, từ trong điện vang lên một tiếng rống giận bị kìm nén đến cực điểm, như tiếng sấm lặng lẽ nổ tung. Mày Cao Ngọc Uyên nhíu chặt, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Giấy trắng mực đen, từng dòng ghi chép rõ ràng, lý trí nói với nàng rằng lời của lão Hoàng đế là sự thật;

Nhưng tình cảm lại phản kháng, trong lòng tất cả mọi người, hình tượng của Cao Phác như thần tiên, tuyệt đối không thể làm ra chuyện điên rồ đến như vậy.

Ngực nàng như bị vật gì đó đè nặng, không thở nổi. Cao Ngọc Uyên đứng dậy đi ra ngoài điện, chậm rãi hít sâu một hơi. Khóe mắt nàng chợt liếc thấy Lý công công đang đứng lặng cúi đầu nơi góc điện.

Đúng lúc đó, Lý công công ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cao Ngọc Uyên một cái rất kín đáo, rồi bất chợt cười, lập tức cúi đầu.

Nụ cười ấy rất mờ nhạt, không chú ý kỹ thì không thể nhận ra, nhưng ánh mắt của Cao Ngọc Uyên đúng lúc quét qua, thấy rõ ràng không sót một nét.

Điều khiến nàng sững sờ là, trong nụ cười kia có một sự kỳ dị. Nếu phải miêu tả, thậm chí có phần khiêu khích… thậm chí là khinh miệt.

Cao Ngọc Uyên không chắc bản thân có nhìn nhầm hay không, hay đó chỉ là ảo giác.

Nàng hơi rối loạn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh: “Lý công công, năm Bảo Càn thứ mười tám, cụ tổ của ta là Cao Bân giữ chức Đại học sĩ Văn Uyên Các. Sau vì sai lầm trong việc trị đê Hoàng Hà mà bị Hoàng thượng đày ra làm phu đào đê rồi chết. Khi đó, công chúa Bồ Loại còn chưa vào kinh đúng không?”

Khóe miệng Lý công công giật nhẹ, cứng nhắc trả lời: “Hồi bẩm Vương phi, năm Bảo Càn mười tám, công chúa chưa vào kinh.”

“Năm Bảo Càn hai mươi lăm, ngoại tổ phụ ta được bổ nhiệm làm tổng quản phủ Nội vụ, sau năm năm, đến năm Bảo Càn ba mươi thì bị xử trảm, xác bị vứt nơi hoang dã. Khi đó, công chúa Bồ Loại đã vào kinh chưa?”

“Cái này…” Trán Lý công công túa mồ hôi hột: “Chuyện quá lâu, lão nô không nhớ rõ.”

“Mùa thu năm Bảo Càn ba mươi, công chúa Bồ Loại mới vào cung. Mà ngoại tổ phụ ta chết vào mùa xuân – hạ – đầu thu năm ấy.”

“Trí nhớ của Vương phi thật tốt.”

Cao Ngọc Uyên lặng lẽ nhìn hắn, nói từng chữ một: “Hoàng thượng đã sớm hận Cao gia, ông ta đưa công chúa vào ở trong cung Vĩnh Hòa, đủ thấy ông ta cũng rất ghét nàng. Bằng không, công chúa đường đường là người Bắc Địch, sao lại không có chỗ ở riêng?”

Lý công công: “…”

“Một người nữ nhân mà ông ta ghét, tư thông với người khác sinh con, khiến thiên uy bị tổn hại, vậy mà ông ta chỉ xử tử nữ nhân ấy, lại để đứa con riêng kia sống sót, điều này có hợp lý không? Nếu là ta, còn không để nó sống tới ba tuổi, vừa sinh ra đã cho bà đỡ b*p ch*t rồi.”

Cao Ngọc Uyên ngừng lại, rồi nói: “Nỗi hận đoạt vợ, thù không đội trời chung. Thế mà ông ta còn để cậu ta sống thêm nhiều năm, vậy… là có lý do gì?”

Mặt Lý công công trắng bệch như ma, cúi đầu thật sâu, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán xuống.

Nhìn thấy hắn đổ mồ hôi như tắm, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy lên trong đầu Cao Ngọc Uyên.

“Người đâu, mang toàn bộ sổ sách của Kính Sự Phòng ghi chép mười năm cuối đời của Cao quý phi cho ta xem!”



Trong nội điện dường như tối sầm lại.

Lý Cẩm Dạ ngồi bệt trên giường, đầu cúi thấp, dường như cả trời đất chỉ còn lại một mình hắn.

Hai mươi năm, mưu toan, bí mật, gian nan… tất cả như bị sự thật cuốn đi mất, chỉ còn lại sự hoang tàn và phi lý!

Trên long sàng, Bảo Càn Đế mở đôi mắt đục ngầu nhìn hắn, im lặng không nói một lời.

Nếu lúc này Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu nhìn cha mình, hẳn sẽ thấy trong mắt vị đế vương kia tràn đầy sát khí và giễu cợt.

Đúng lúc ấy, Cao Ngọc Uyên bước vào.

Nàng đến bên cạnh Lý Cẩm Dạ, tay nhẹ đặt lên vai chàng, ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn về phía khuôn mặt Bảo Càn Đế.

“Mộ Chi, khi ta ở Nam Cương, từng học một loại bí thuật từ đại vu bên đó. Bí thuật này chỉ cần hai giọt máu là có thể kiểm chứng chàng và Hoàng thượng có phải cha con ruột hay không. Dù khác với phép nhỏ máu nhận thân của Trung Nguyên, nhưng hiệu quả cũng tương tự.”

Lời vừa dứt, người dưới giường lẫn trên giường đều đồng loạt biến sắc.

Đồng tử của Bảo Càn Đế đột ngột co lại, còn Lý Cẩm Dạ thì ngẩng đầu lên.

Cao Ngọc Uyên nhanh chóng lấy ngân châm, đâm sâu vào ngón trỏ của Lý Cẩm Dạ, nặn ra hai giọt máu nhỏ vào bát ngọc, rồi rắc thêm ít bột trắng vào đó.

“Hoàng thượng, lời ngài nói ta không tin một chữ. Sổ sách của Kính Sự Phòng và phủ Nội vụ cũng có thể bị làm giả. Thứ duy nhất ta tin là bí thuật này. Là lừa là thật, để máu nói rõ đi!”

Nói rồi, nàng buông tay Lý Cẩm Dạ, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhăn nheo đầy đốm đồi mồi của Hoàng đế.

Lão Hoàng đế tuy sắp về đất nhưng lại đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh kinh người, ông ta hất mạnh tay Cao Ngọc Uyên ra, gầm lên giận dữ như thú dữ: “Ngươi dám ép trẫm?!”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên không có chút biểu cảm nào, nàng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Chỉ là một giọt máu thôi mà, Hoàng thượng sợ cái gì?”

Lão Hoàng đế vừa rồi đã dùng hết sức, giờ chỉ có thể ngửa cổ thở hổn hển, nhưng ánh mắt nhìn Cao Ngọc Uyên đầy dữ tợn.

“Hay là… Lý Cẩm Dạ vốn là con ruột của ngài, còn cái gọi là sự thật kia, chẳng qua chỉ là lời dối trá ngài dựng nên, để giáng cho chàng một đòn chí mạng từ gốc rễ thôi phải không?”

“A Uyên?” Lý Cẩm Dạ bật thốt lên, thân thể gầy gò run lên bần bật: “Nàng đang nói gì vậy?”

Cao Ngọc Uyên cúi xuống, hai tay nâng mặt hắn lên: “Lý Cẩm Dạ, đúng là suốt tháng sáu ông ta không sủng hạnh công chúa, nhưng ông ta đã sủng hạnh Cao quý phi. Nhưng chàng có biết không, ông ta đã mười năm không hề động tới quý phi một lần, vì ông ta hận Cao gia thấu xương. Vậy thử hỏi, thời trẻ còn không chạm, đến lúc quý phi già rồi, ông ta lại đột nhiên sủng hạnh, chuyện lạ này vì đâu mà có?”