Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 677:



Cao Ngọc Uyên lo xong việc quay trở lại thì ba nam nhân trên bàn tiệc đã uống đến bảy phần say.

Tôn Tiêu lưỡi đã líu lại, kéo tay Lý Cẩm Dạ lảm nhảm không dứt, Trương Hư Hoài thì ợ rượu liên tục, thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Cao Ngọc Uyên đứng nghe một lúc mới nhận ra ba người họ đang bàn chuyện thành Lương Châu.

Nàng gọi nha hoàn đến hâm lại thức ăn và rượu, sau đó lặng lẽ rút lui.

Khoảng canh ba khắc ba, đám đàn ông mới lảo đảo lên giường. Vừa nằm xuống, Lý Cẩm Dạ đã ôm lấy nàng, miệng lẩm bẩm gọi: “A Uyên, A Uyên”.

Cao Ngọc Uyên giúp hắn cởi áo ngoài, vừa dỗ vừa gạt, cuối cùng cũng khiến hắn yên giấc. Hắn rúc đầu vào lòng nàng, ngủ say.

Còn nàng thì hoàn toàn không buồn ngủ, mượn ánh trăng hờ hững ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngắm từng đường nét trên khuôn mặt hắn.

Lông mày rậm như mực, khóe mắt đã hằn vài nếp nhăn mảnh; môi đỏ mặt trắng, môi còn nứt một đường nhỏ. Chiếc cằm vẫn gầy gò, nhưng so với trước kia đã bớt đi vài phần sắc lạnh.

Cao Ngọc Uyên hôn lên môi hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Năm năm gì chứ, để ta một mình gì chứ. Một lần ta có thể giành lại chàng từ tay ông trời, thì lần thứ hai, lần thứ ba ta cũng làm được.”

“Ông trời, cứ chờ đó cho ta!”



Lý Cẩm Dạ tỉnh dậy vì khát, rượu Thiêu Đao Tử uống nhiều dễ khiến người ta khát khô cổ. Hắn uống một ngụm trà ấm từ tay Cao Ngọc Uyên, hơi men cũng tan bớt, nhưng cơn buồn ngủ cũng theo đó bay đi.

Hai vợ chồng ôm nhau, ta nhìn chàng, chàng nhìn ta. Cuối cùng cả hai đồng thời vươn tay, ôm chặt lấy đối phương. Lý Cẩm Dạ ôm rất chặt, như thể muốn bóp nát vòng eo của nàng.

Mấy tháng qua, kiếm quang đao ảnh, sinh tử bên nhau, đến một chút thời gian để nói chuyện tử tế cũng không có. Nhưng lúc này, Lý Cẩm Dạ chẳng muốn nói nữa, hắn muốn làm.

Hắn ghé đầu tới, thì thầm: “A Uyên, mai còn phải tiếp khách, nàng nếm thử xem trong miệng ta còn mùi rượu không.”

Nói rồi, cúi đầu hôn sâu.

Đang trong thời kỳ quốc tang, uống rượu thôi thì không nói, còn đi tìm vui… Cao Ngọc Uyên bật cười, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, vội giữ tay hắn lại, hỏi: “Chàng… chàng gặp Sách Luân ở phía Tây rồi phải không?”

Lý Cẩm Dạ hơi khựng lại, nhưng không nhìn nàng, chỉ ừ một tiếng, nói nhỏ: “Chuyên tâm một chút, làm xong rồi nói!”

Từng nhịp trái tim Cao Ngọc Uyên bị khơi mào, đập mạnh trong lồng ngực. Nàng rên hai tiếng, nhiệt tình đáp lại…



Sau rất lâu, tiếng th* d*c mới dần lắng xuống. Cao Ngọc Uyên mồ hôi đầm đìa, nằm bẹp trên người Lý Cẩm Dạ, mệt đến mức không muốn cử động một ngón tay.

Lý Cẩm Dạ ôm nàng một lúc rồi mới gọi người vào.

Sau khi tắm rửa, thay áo quần, khăn trải giường cũng đã được thay mới. Lý Cẩm Dạ dùng tay quấn lấy mái tóc dài của nàng, lười nhác mở miệng: “Thật sự đã gặp Sách Luân rồi, có nói chuyện đôi chút.”

“Đã nói những gì?”

“Nói về khí hậu Nam Cương, môi trường nơi đó, hắn dự định gì, ta dự định gì.”

Cao Ngọc Uyên chống nửa người dậy, ánh mắt long lanh: “Chàng muốn…”

“Ừ!”

Lý Cẩm Dạ kéo nàng vào lòng, bàn tay v**t v* khuôn mặt nàng: “Không hiểu sao, ta mơ thấy nơi đó mấy lần rồi.”

“Sách Luân nói gì?”

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Trước khi ta về kinh, hai người còn uống với nhau một chầu. Hắn gọi ta một tiếng ca ca, còn có thể nói gì nữa chứ!”

Cao Ngọc Uyên ngẩn người vài giây, mới nói: “Vậy… phải gửi thư cho Tam thúc thôi!”

“Đã cho ám vệ mang đi rồi, chắc giờ này cũng nhận được. Tam thúc sẽ tới tìm chúng ta. Giá mà Trường Sam còn ở đây thì tốt.”

Nơi đó núi cao nước sâu, dân phong phóng khoáng, thích hợp để hai người bọn họ an cư.

Lý Cẩm Dạ thở dài. Trong lòng Cao Ngọc Uyên chợt run lên, lại chống người dậy, đôi mắt như ngâm trong nước xuân, chỉ cần sơ ý là muốn kéo người ta chìm vào: “Sao ta cảm thấy ta giống… hồng nhan họa thủy vậy?”

“Phụt!”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng đầy hứng thú: “Phu nhân, nhan sắc của ta mới xứng là hồng nhan họa thủy, còn nàng… soi gương rồi nói tiếp!”

“Lý Cẩm Dạ, chàng còn biết xấu hổ không hả?”

Cao Ngọc Uyên làm bộ muốn cắn hắn, hai người vật lộn một trận, trên tay và cổ của Lý Cẩm Dạ đầy dấu răng.

Đùa giỡn chán rồi, Lý Cẩm Dạ cắn tai nàng, nói nhỏ: “Món nợ này tạm để đó, đợi khi mọi chuyện xong xuôi, sẽ từ từ tính sổ!”

“Còn chuyện gì nữa?” Cao Ngọc Uyên thở hổn hển hỏi.

“Còn… chàng định khi nào lên đường?”

Lý Cẩm Dạ kéo tay nàng đặt vào một chỗ nào đó, cười: “Nàng chịu trách nhiệm dập lửa, ta chịu trách nhiệm kể chuyện. Ngoan nào!”



Ba ngày sau.

Đại quân Trấn Bắc chuẩn bị xuất phát, người ra tiễn chỉ có một mình Lý Cẩm Dạ.

Mọi việc đã đâu vào đó, Trương Hư Hoài cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khóe miệng nhếch cao, chắp tay với Lý Cẩm Dạ, vỗ mông ngựa rồi đi luôn.

Sinh ly tử biệt gì đó, với hắn chẳng đáng để bận tâm.

Mười mấy năm theo Lý Cẩm Dạ là quá đủ rồi, quãng đời còn lại hắn muốn dành cho A Cổ Lệ.

Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi, thảo nguyên mênh mông vô tận, bầu trời sao lấp lánh, dãy núi tuyết trập trùng… Nhưng quan trọng nhất, là người trong mộng của hắn.

Nghĩ đến người ấy, nửa người Trương Hư Hoài đã tê rần, lòng nóng như lửa đốt.

“Đi thôi!”



Tiễn người xong, Lý Cẩm Dạ đi thẳng vào cung. Đến cổng cung, hắn dừng lại, quay đầu liếc nhìn Thanh Sơn một cái.

Thanh Sơn hiểu ý, đã bẩm: “Bẩm gia, Vương phi đang trên đường đến Tạ phủ.”

“Người Tạ phủ có mặt đầy đủ chưa?”

“Đông đủ không sót ai, ngay cả phu thê Vĩnh Xương hầu cũng tới.”

“Người kia đã đưa đi chưa?”

“Cũng đang trên đường!”

“Ai đi cùng Vương phi?”

“Giang quản gia!”

Lý Cẩm Dạ thu hồi ánh mắt, bước thẳng vào hoàng cung, không quay đầu lại mà nói: “Khi ta nói chuyện với Tấn vương, một con ruồi cũng không được để lọt vào.”

“Dạ!”



Lúc này, Tạ phủ đã bị cấm vệ quân vây kín. Tất cả người trong phủ đều bị tập trung ở hoa sảnh, ngay cả Mẫn thị và Tạ Ngọc Thục cũng có mặt.

Giữa lúc mọi người đang lo lắng bất an, từ cổng vòm có hai nhóm người bước vào.

Nhóm đầu là huynh muội Tạ Ngọc My và Tạ Thừa Lâm.

Nhóm thứ hai là vợ chồng Vĩnh Xương hầu, sau lưng họ còn có một người, tam phu nhân của Tạ gia, Thẩm Thanh Dao.

Quản thị thấy họ tới, định lấy can đảm bước lên hỏi một tiếng, thì chợt nghe có người hô lớn: “An Thân Vương phi giá lâm!”

Dứt lời, Cao Ngọc Uyên mặc triều phục của Vương phi oai phong lẫm liệt bước vào. Hai bên theo sát là Giang Phong và Vệ Ôn.

Tạ Lão gia nhìn thấy khí thế của nàng, chỉ thiếu điều quỳ xuống hô: “Hoàng hậu nương nương!”

Nếu trên đời có viên thuốc hối hận, ông ta có giành giật thế nào cũng phải đoạt cho bằng được một viên. Ai mà ngờ được con nha đầu hoang dã năm xưa từ Tôn gia trang trở về, lại có số phận như thế này!

Hối hận… thật sự hối hận!

Vào trong sảnh, Cao Ngọc Uyên hiên ngang ngồi vào ghế chủ vị, tay chỉ sang chỗ bên cạnh: “Hầu gia, ngồi đi! Những người còn lại cũng ngồi đi.”

Mọi người không biết nàng định làm gì, nơm nớp bất an chỉ dám ngồi nửa mông. Nhất là huynh muội Tạ Thừa Lâm và Tạ Ngọc My, trong lòng như có trống đánh.

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Thanh Dao, nhìn chằm chằm không rời.

Thẩm Thanh Dao mặc áo gấm màu tím, gương mặt trang điểm tinh xảo, nhưng ánh mắt trống rỗng như chết, cả người gầy đi thấy rõ.

Cao Ngọc Uyên thở dài một tiếng trong lòng, lấy ra một tờ giấy từ trong áo: “Hầu gia, đây là tam gia nhờ Vương gia mang về. Xin ngài xem qua.”

“Giấy hòa ly?”

Thẩm Thanh Dao đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.