Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 678: Hòa ly, ruồng bỏ



Cao Ngọc Uyên thở dài: “Tam gia nói người ấy chết rồi, lòng hắn cũng chết theo. Từ nay sẽ không quay về kinh nữa, xin lỗi tam phu nhân, ngày sau đôi ngả chia xa, mỗi người tự tìm hạnh phúc riêng.”

Lúc này, Giang Phong lấy ra mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực đặt lên bàn, cùng với khế nhà, khế đất của Tạ phủ.

Cao Ngọc Uyên đẩy cả sang: “Đây là bổng lộc mấy tháng qua của tam gia, không giữ lại đồng nào. Ngôi nhà kia để tam phu nhân che nắng tránh mưa, ngoài ra không còn gì khác.”

Hầu gia Vĩnh Xương giật thót trong lòng, một lúc lâu không nói nên lời. Cả đại sảnh lặng như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Thanh Dao.

Thẩm Thanh Dao siết chặt nắm tay, gương mặt u ám đến khó coi.

“Hắn là trưởng bối của ta, hắn nói thế nào, ta làm theo thế ấy.” Cao Ngọc Uyên cười cay đắng: “Chỉ là phụ lòng thâm tình của vợ chồng Hầu gia mà thôi.”

“Không đâu, không đâu!” Hầu gia Vĩnh Xương cười gượng, cúi đầu, ánh mắt cứng đờ nhìn chằm chằm vào tách trà.

“Hợp tan vốn có thời, Hầu gia không cần đau lòng.”

Cao Ngọc Uyên vén nắp trà: “Vương gia nói, Hầu gia một lòng trung hậu, người ghi nhớ trong lòng. Nay Tiêu Tranh Minh tham ô, chức vụ trong phủ Nội vụ đang bỏ trống, cứ để Thẩm Vinh Huy đảm nhiệm đi.”

Kiều phu nhân mừng rỡ trong lòng, phủ Nội vụ là chức quan béo bở nhất trong triều, đang định cúi người cảm tạ, thì nghe Cao Ngọc Uyên nói tiếp: “Người làm quan, có thể tham nhỏ, chớ tham lớn. Biết xét thời thế, cẩn thận dè chừng mới là con đường lâu dài. Trong lòng tích thiện, phúc chưa đến mà họa đã xa; trong lòng tích ác, họa chưa đến mà phúc đã lánh.”

Hầu gia Vĩnh Xương nghe những lời ấy, bất giác nhíu chặt mày.

Kiều phu nhân lại không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng khom người hành lễ: “Đa tạ Vương phi ban ân.”

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Các người lui xuống trước đi.”

“Ta không đi!”

Thẩm Thanh Dao đột nhiên bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Cao Ngọc Uyên. Vệ Ôn định bước lên cản lại, bị Cao Ngọc Uyên phất tay ngăn lại.

Nàng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu, từng chữ rõ ràng: “Thẩm cô nương còn điều gì muốn nói?”

Thẩm cô nương?

Thẩm Thanh Dao nghiến răng, giọng oán hận: “Hắn với gã vốn đã sớm có tư tình. Các người cưới ta vào cửa, chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ. Nay gã chết rồi, bèn muốn đá ta đi. Chỉ một căn nhà rách và mấy tờ ngân phiếu mà muốn đuổi ta đi, các người tưởng ta là kẻ ngu à!”

Cao Ngọc Uyên bật cười nhạt, bỗng dưng giơ tay.

“Bốp” một tiếng vang dội, cả đại sảnh lập tức như đông cứng.

“Cái tát này ta đã muốn đánh từ lâu. Nếu không phải khi những lời đồn kia lan khắp đầu đường cuối ngõ, ta nể mặt để yên cho ngươi, giữ lại chút thể diện, thì ngươi nghĩ ngươi còn đứng được đến giờ sao? Ta tha cho người là vì ngươi đáng thương!”

Lời vừa dứt, cả đại sảnh như có sấm nổ giữa trời quang, đồng tử Thẩm Thanh Dao co rút, ôm nửa bên mặt đỏ bừng, đứng đờ ra như khúc gỗ, không nhúc nhích được chút nào.

Vợ chồng Hầu gia Vĩnh Xương cũng biến sắc.

“Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”

Cao Ngọc Uyên rút khăn tay ra, thong thả lau tay, ánh mắt âm trầm nhìn nàng: “Nếu không phải đám người ngoài kia lắm chuyện thì Tô Trường Sam đâu phải chết ở Lương Châu? Ai cũng biết hắn và Vương gia nhà ta là huynh đệ sinh tử có nhau. Nếu ta tàn nhẫn hơn, để ngươi thủ tiết cả đời cũng được, buộc ngươi treo cổ cũng chẳng khó. Cách khiến ngươi sống không bằng chết ta có rất nhiều. Ta không thèm tính toán, chỉ là vì ngươi đáng thương!”

“Họ làm chuyện bẩn thỉu như thế, chẳng lẽ không cho người khác nói?” Thẩm Thanh Dao nước mắt lưng tròng, trong nước mắt là đầy căm hận.

Cao Ngọc Uyên giận đến cực điểm, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Thôi đi, nói với loại người suốt đời chỉ thấy lỗi của người khác, chưa từng soi lại bản thân như ngươi chỉ tổ phí lời. Kiều phu nhân?”

Kiều phu nhân bị điểm danh, sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy: “V… vương phi?”

“Làm phiền bà đem hết đồ trước mặt Hầu gia trả lại cho ta.”

Kiều phu nhân liếc nhìn chồng, run rẩy đưa tất cả qua. Cao Ngọc Uyên nhận lấy: “Xoẹt” một tiếng, xé đôi giấy hòa ly, ngân phiếu, khế nhà, khế đất.

“Giang Phong.”

“Có thuộc hạ!”

“Giúp tam gia thảo hưu thư, viết rõ: Thẩm thị đức hạnh bất toàn, đúng theo bảy điều có thể bỏ, nên ruồng bỏ.”

“Rõ!”

Chỉ chốc lát, hưu thư viết xong. Cao Ngọc Uyên lấy ấn của tam thúc ra đóng lên, nhẹ nhàng đưa cho Kiều phu nhân: “Làm phiền phu nhân đưa con gái mình về.”

Kiều phu nhân nhìn tờ giấy mỏng manh kia mà lạnh toát sống lưng, quay sang Thẩm Thanh Dao lắc đầu: “Ngũ cô nương, đến cuối cùng ngươi cũng tự bít đường mình rồi.”

Mặt Thẩm Thanh Dao trắng bệch, miệng mấp máy mà không thốt nên lời.



Ba người rời đi. Vệ Ôn pha trà mới, Cao Ngọc Uyên vén nắp trà, than nhẹ: “Trên đời này, kẻ tự chặn đường mình nào chỉ có Thẩm Thanh Dao.”

Mọi người Tạ gia nghe vậy, bất giác thấy tim thắt lại.

Cao Ngọc Uyên không nhìn bọn họ, ho một tiếng: “Được rồi, đưa người lên đi, ta cũng mệt rồi.”

Loạn Sơn sải bước vào, một tay cầm đao, một tay như xách gà con, lôi theo một kẻ tóc tai bù xù.

Mọi người thấy người như ôn thần kia đã run rẩy không ngừng, hồn chưa kịp định, thì kẻ tóc tai rối bù kia bỗng ngẩng đầu lên.

Ầm!

Tựa như chín đạo thiên lôi cùng bổ xuống, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, nhất là Mẫn thị, sợ đến hồn vía lên mây, suýt nữa thì ngã gục.

Cao Ngọc Uyên đặt chén trà xuống, cười nhạt: “Tạ Nhị gia, lâu rồi không gặp nhỉ?”



Tấn vương Lý Cẩm Vân bị giam lỏng trên đảo giữa hồ trong cấm cung. Nơi đây sớm sương chiều khói, nước biếc cây xanh, xung quanh là đầm lầy mọc đầy lau sậy rậm rạp.

Lý Cẩm Dạ chèo thuyền qua, chẳng bao lâu đã tới đảo. Thị vệ thấy là hắn thì vội đưa vào.

Đang đầu đông, gió lạnh thổi vù vù. Lý Cẩm Vân co ro trong thư phòng có địa long sưởi ấm, dưới đất đầy chén rượu rỗng.

Thấy Lý Cẩm Dạ đến, hắn không buồn ngẩng đầu, còn ngửa cổ tu một ngụm rượu, vừa uống vừa nghêu ngao hát, cố tình khiến Lý Cẩm Dạ ghê tởm.

Lý Cẩm Dạ không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh, nhận trà tiểu thái giám dâng, chậm rãi vén nắp trà, ánh mắt quan sát Tấn vương.

Người này có đôi mắt giống Lệnh quý phi, khuôn mặt lại như đúc từ khuôn của Bảo Càn Đế, tính tình tuy có phần mềm yếu nhưng cốt cách vẫn vững vàng.

Bất chợt, Lý Cẩm Vân mượn rượu ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ: “Ngươi tới làm gì? Sao không cho người chém ta một dao cho xong, chẳng phải gọn gàng hơn sao!”

“Ta giết ngươi để làm gì?”

Lý Cẩm Vân nghẹn họng, vùng dậy khỏi giường sưởi, tay chỉ thẳng vào mặt Lý Cẩm Dạ: “Còn giả bộ cái gì nữa? Giết ta đi, ngươi sẽ an ổn làm hoàng đế của ngươi!”

Lý Cẩm Dạ lạnh lùng nhìn hắn: “Không giết ngươi, ta cũng có thể làm hoàng đế.”

“Ngươi…” Lý Cẩm Vân cười gằn: “Lý Cẩm Dạ, ta cuối cùng cũng nhìn thấu ngươi rồi!”

“Thật sao?” Lý Cẩm Dạ đứng dậy: “Ngươi đã nhìn thấu ta, vậy còn Tiêu gia thì sao? Còn Lệnh quý phi thì sao? Ngươi cũng nhìn thấu rồi chứ?”

“Ngươi có ý gì?”