Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 679: Ngồi vào vị trí đó đi



Lý Cẩm Dạ rút từ trong ngực ra một quyển sổ sách, “bốp” một tiếng ném thẳng xuống đất: “Ngươi nghĩ Tiêu Tranh Minh chỉ tham ô mấy vạn lượng bạc ư? Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, hắn đâu chỉ có bấy nhiêu!”

Lông mày Lý Cẩm Vân giật giật, vội vàng lật giở sổ sách. Càng xem, sắc mặt hắn càng trắng bệch.

“Ngoài chuyện tham ô, những năm qua trên tay hắn còn vướng không dưới năm, sáu vụ án mạng, thậm chí còn nuôi ám vệ trong phủ. Một đại thần phủ Nội vụ mà đi nuôi ám vệ để làm gì? Động cơ là gì?”

Giọng Lý Cẩm Dạ đột nhiên trở nên gay gắt: “Để giết ngươi? Hay là giết ta?”

“Không… không…” Lý Cẩm Vân liên tục lùi lại, sắc hồng trên môi cũng tan biến hoàn toàn.

Lý Cẩm Dạ bước từng bước ép sát: “Ngươi có biết hắn nuôi dạy Tiêu Phù Dao như thế nào không? Từ ba tuổi đã mời tiên sinh khai trí, sáu tuổi cùng nam tử Tiêu gia vào thư viện đọc sách. Ngoài cầm kỳ thư họa, nàng ta còn phải học Tứ thư Ngũ kinh, Trung dung, Sách luận. Chưa hết, nàng còn có hai bà vú dạy dỗ, đều được mời từ trong cung ra, chuyên dạy nàng đạo trị phu, trị nhân. Ngươi tưởng Tiêu gia chỉ muốn bồi dưỡng một vương phi thôi sao? Ta nói cho ngươi biết, dã tâm của Tiêu gia tuyệt không chỉ có vậy!”

Lý Cẩm Vân loạng choạng ngã ngồi xuống giường, thất thanh kêu lên: “Ngươi gạt ta!”

“Gạt ngươi ư?” Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên: “Bên cạnh Tiêu Phù Dao có mười nha hoàn thân cận, trong đó sáu người theo nàng vào phủ Tấn Vương, còn bốn người đẹp nhất lại được nuôi nấng như kim chi ngọc diệp tại Tiêu gia. Ngươi có biết bốn người đó được ai dạy dỗ không?”

Không đợi Lý Cẩm Vân trả lời, hắn cười nhạt: “Là các kỹ nữ danh tiếng xưa kia ở Dương Châu, chuyên dạy mị thuật khuê phòng. Ngươi đoán xem, cuối cùng bốn người ấy sẽ được đưa lên giường ai?”

Lý Cẩm Vân há hốc miệng, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu, áo trong đã ướt đẫm, bụng quặn thắt từng cơn.

“Tiêu gia, ta nhất định sẽ giúp ngươi nhổ tận gốc. Còn Tiêu Phù Dao, ngươi tự lo liệu lấy.”

Lý Cẩm Dạ dịu giọng lại: “Lệnh Quý phi đầy bụng tâm cơ, nhưng cả đời chỉ quanh quẩn trong cung, thấy toàn là ảo ảnh. Còn ngươi… được bảo vệ quá kỹ, chẳng nhìn thấu lòng người.”

Sững sờ đến tột cùng, Lý Cẩm Vân bật cười, tự mình đứng dậy, phủi bụi trên vai.

“Hoàng huynh, huynh nói với ta những điều này để làm gì? Dù sao ta cũng chẳng ngồi nổi cái vị trí đó, bọn họ tính toán cũng chỉ là uổng công, cuối cùng vẫn là công dã tràng.”

Lý Cẩm Dạ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đen láy như chấm mực.

Hắn nói Lý Cẩm Vân nhìn không thấu lòng người, nhưng bản thân hắn cũng vậy.

Lý Cẩm Vân tính tình yếu đuối, lại nhẹ dạ cả tin. Tiêu Phù Dao thì dã tâm bừng bừng, hắn không tiện ra tay trực tiếp với nàng ta, chỉ còn cách ra tay với Tiêu gia, nhổ sạch thế lực phía sau nàng. Vì vậy mới phái người điều tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài.

Không tra thì thôi, càng tra càng kinh hãi.

Lý Cẩm Dạ không khỏi thấy thương hại Lý Cẩm Vân, nói: “Ngươi có biết vì sao Lệnh Quý phi phải tự vẫn không?”

Câu nói như một mũi kim đâm thẳng vào tim Lý Cẩm Vân.

“Trước kia ta không hiểu, mấy ngày nay mới ngộ ra, chắc là để bảo vệ ta. Bà ấy sợ ngươi sẽ giết ta!”

“Ngươi hiểu được điều này, những ngày bị nhốt ở đây cũng coi như đáng giá.”

Lý Cẩm Vân bất chợt ngẩng đầu, nhìn hắn đầy vẻ không tin nổi.

Lời này… có ý gì?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn còn có ngày được bước ra ánh sáng?

“Gian kế tính hết, rốt cuộc lại hại người mình yêu thương, bà ấy cuối cùng vẫn đoán sai ý ta!”

Lý Cẩm Dạ cười, xoay người bước đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra. Gió lạnh ùa vào, trong thoáng chốc xua bớt hơi rượu trong phòng.

Chỉ nghe hắn trầm giọng, nói từng chữ từng lời: “Lý Cẩm Vân, cái vị trí đó, ngươi ngồi đi!”

Lời vừa dứt, Lý Cẩm Vân như bị sét đánh ngang tai.

“Ngươi… ngươi… ngươi nói…”

“Mật ngọt của ngươi, là thuốc độc của ta. Ta không muốn có một ngày, đến người đầu gối tay ấp cũng tính toán với ta, như thế thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Huynh… huynh biết huynh đang nói gì không, hoàng… hoàng huynh?”

Lý Cẩm Dạ xoay người lại, tay nhẹ nhàng đưa xuống, tay áo lụa trắng bay theo gió.

“Lý Cẩm Vân, làm nam nhi sinh ra trên đời, chẳng cầu vinh hiển, chỉ mong sống thẳng lưng giữa trời đất; chẳng cầu phú quý, chỉ mong không thẹn với lòng. Ta cầu còn nhiều hơn thế, ta muốn cầu được một trái tim, đi cùng đến bạc đầu. Ta đã thay ngươi diệt trừ Tiêu gia, con đường sau này phải do chính ngươi bước đi, lòng người cũng phải tự ngươi phân biệt.”

Từng chữ như nện xuống đất, Lý Cẩm Vân trừng mắt nhìn hắn, mãi không nói nên lời.

Hồi lâu sau, hắn “bịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt lã chã: “Hoàng huynh… vậy còn huynh thì sao?”

Lý Cẩm Dạ thở dài, ánh mắt dịu lại, vươn tay xoa đầu hắn: “Ta tự có chốn đi, ngươi không cần bận tâm. Có mấy việc, ta dặn ngươi một chút, nghe cho kỹ…”

Cùng lúc đó…

Ngay khoảnh khắc Lý Cẩm Vân quỳ xuống, ánh mắt Tạ Dịch Đạt chuyển, đã quỳ sụp trước mặt cha mình, nước mắt tuôn rơi: “Phụ thân, phụ thân…”

Tạ lão gia nằm mơ cũng không ngờ được đứa con trai thứ hai đã trở về, hai cha con ôm nhau khóc nức nở.

Khóc xong, ông ta lau nước mắt, bước đến trước mặt Cao Ngọc Uyên, nghẹn ngào nói: “Trước kia là Tạ gia có lỗi với con, con đại lượng không chấp nhặt, còn đưa cha con về, tổ phụ rất cảm kích. Chuyện cũ hãy bỏ qua, từ nay về sau cả nhà sum vầy, vui vẻ sống qua ngày.”

“Đã là sống qua ngày thì cũng nên để nhị gia làm quen người trong nhà. Mấy người khác nhị gia đều biết, chỉ có một người e là chưa gặp, Giang Phong?”

Giang Phong bước tới, chỉ vào Mẫn di nương: “Vị này là Mẫn di nương của đại gia, còn đây là ngũ tiểu thư trong phủ, tên là Ngọc Thục, là cốt nhục ruột thịt của nhị gia.”

Toàn thân Tạ nhị gia cứng đờ, mặt xanh mét trong chớp mắt.

Dù có son phấn cũng che không được sắc mặt trắng bệch của Mẫn di nương. Bà ta hổ thẹn quỳ phịch xuống: “Nhị gia, thiếp… thiếp có lỗi với ngài!”

“Lỗi phải gì chứ? Một nữ nhân dắt theo ngũ tiểu thư, lại bị Thiệu di nương đuổi khỏi phủ, không dựa vào đại phòng thì còn dựa vào ai? Đại gia là người thương hoa tiếc ngọc, đại phu nhân lại biết dung người, cuộc sống này chẳng phải tốt hơn là đi xin ăn ngoài đường sao? Mẫn di nương, không có chuyện gì là lỗi hay không lỗi cả, mau đứng lên đi.”

Mẫn di nương giật mình sững lại tại chỗ, chẳng lẽ… không phải tới để tính sổ?

Tất cả mọi người nghe Cao Ngọc Uyên nói vậy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có linh cảm xấu trong lòng Tạ nhị gia mỗi lúc một dày đặc.

“Quên không nói với nhị gia, Thiệu di nương đã treo cổ chết rồi. Sau khi ngài đi, bà ta một mình trơ trọi trong phòng, không chịu nổi cô đơn, bèn tư tình với một tên người hầu tuấn tú trong phủ. Lúc đầu còn biết kiêng dè, sau này thì chẳng thèm giấu nữa.”

Cao Ngọc Uyên ho một tiếng, lắc đầu: “Trước kia Hứa di nương chỉ lỡ lời vài câu, đã bị bà ta đuổi khỏi phủ. Ta cho bà ấy ít bạc, bảo về quê tìm người lương thiện mà lấy, giờ chắc là đã bồng con rồi cũng nên.”

Lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Tạ nhị gia…