Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 1: 1



Mẹ tôi là hoa khôi của nhà máy, nhưng số phận không may mắn, sinh tôi chưa đầy hai năm đã bị sát hại.

 

Hai mươi năm sau, vào một đêm nọ, tôi vô tình tìm thấy một chiếc hộp dưới gầm giường.

 

Trong hộp có một chiếc điện thoại cũ.

 

Vừa mới cầm lên, điện thoại bất ngờ reo vang, trên màn hình hiển thị rõ người gọi là mẹ tôi.

 

Tôi run rẩy nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:

 

“Mau ra cổng nhà máy đón mẹ, nếu không nhanh thì không kịp nữa đâu!”

 

01

 

Đêm khuya, tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ xa lạ:

 

“Chồng à, em tan ca rồi, anh tới đón em được không?”

 

“Chị nhầm số rồi.”

 

Tôi vừa định cúp máy, cô ấy đột ngột hỏi lại:

 

“Bạn là ai? Sao lại dùng điện thoại của chồng tôi?”

 

“Chồng chị là ai?”

 

Cô ấy chậm rãi trả lời:

 

“Từ Chí Cường.”

 

Tôi sững người, Từ Chí Cường chính là bố tôi, chiếc điện thoại này cũng đúng là của ông ấy.

 

Nhưng tôi lấy đâu ra mẹ chứ? Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.

 

Tức giận, tôi mắng:

 

“Đồ lừa đảo, cô còn gọi nữa là tôi báo công an đấy!”

 

Vừa ngắt máy, chuông lại reo lần nữa.

 

Cô ấy vừa mở miệng đã mắng ngay:

 

“Cô là con giáp thứ mười ba phải không? Đàn ông trên đời c.h.ế.t sạch rồi hay sao mà cô đi cướp chồng người khác?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi ngán ngẩm hỏi ngược lại:

 

“Chị có bằng chứng gì chứng minh Từ Chí Cường là chồng chị không?”

 

Cô ta im lặng một lát, sau đó gửi ngay một bức ảnh qua tin nhắn MMS.

 

Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh mờ ảo hồi lâu.

 

Đến khi nhận rõ gương mặt hai người trong ảnh, chiếc điện thoại lập tức rơi khỏi tay tôi, rơi  trên sàn nhà.

 

Bức ảnh ấy chính là bố mẹ tôi hai mươi năm về trước.

 

“Giờ cô tin chưa, Từ Chí Cường thật sự là chồng tôi đó! Mau đưa điện thoại cho anh ấy ngay!”

 

Tôi cố kiềm chế sự hoảng loạn, khẽ gọi tên bà ấy:

 

“Viên Tú Mai, là cô phải không?”

 

“Sao cô biết tên tôi?” Bà ta bất ngờ kêu lên: “Là Từ Chí Cường nói cho cô à?”

 

Tôi run rẩy đáp lại:

 

“Vì bà là mẹ tôi.”

 

Lần này đến lượt bà ấy ngây người, sau đó tức giận mắng:

 

“Đừng ăn nói lung tung! Tôi làm gì có đứa con gái lớn như cô, cô có gọi tổ tiên tôi cũng vô ích, đồ giật chồng người khác!”

 

Tôi cố giữ giọng, hỏi tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Cho tôi hỏi bà, bây giờ là ngày tháng năm nào?”

 

“Ngày 13 tháng 8 năm 2005 chứ ngày nào nữa? Thần kinh à!”

 

Điện thoại truyền đến tiếng tút tút rồi ngắt máy, tôi đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trong tay.

 

Tôi sinh năm 2003, mà mẹ tôi thì qua đời lúc tôi mới chỉ hai tuổi.

 

Ngẩn ngơ một hồi, phản ứng đầu tiên của tôi là xác minh sự thật, vì rất có thể đây chỉ là trò đùa ác ý của ai đó…

 

Tôi nhanh chóng gọi ngay cho bố tôi:

 

“Bố, mẹ con c.h.ế.t như thế nào?”

 

Đầu dây bên kia rất ồn ào, toàn tiếng xào bài mạt chược loảng xoảng.

 

Giọng bố tôi khàn khàn vì thuốc lá, rượu bia:

 

“Tự nhiên hỏi linh tinh thế, điên rồi à?”

 

“Bố cứ trả lời con đi.”

 

“Bệnh c.h.ế.t chứ sao nữa.” Ông thấp giọng nói xong lại bất ngờ lớn tiếng: “Bảy vạn... khoan đã, ăn!”

 

Trong âm thanh ầm ĩ của bàn mạt chược, tôi nhỏ giọng thì thầm:

 

“Vừa nãy con nhận được điện thoại của mẹ, bà ấy bảo bố đi đón bà ấy tan ca.”

 

“Cái gì? Con nghe điện thoại kiểu gì vậy?” Giọng bố tôi đột ngột trở nên gấp gáp.

 

“Chính là cái điện thoại cũ trong cái hộp dưới gầm giường, con vừa mới sạc điện thì nó reo…”

 

Điện thoại đột nhiên phát ra một tiếng động mạnh rồi lập tức tắt máy.

 

Tôi gọi lại thì đã không liên lạc được nữa.

 

Bất lực, tôi gửi tấm hình vừa nhận được cho bố rồi mệt mỏi nằm xuống ngủ.

 

Sáng vừa tỉnh dậy, tôi thấy bố đã gửi liên tiếp vài tin nhắn vào lúc hơn 4 giờ sáng:

 

【Đừng nghe những cuộc điện thoại kỳ lạ nữa, cái số đó đã ngừng hoạt động bao nhiêu năm nay rồi, làm sao còn gọi được nữa?】

 

【Mau vứt ngay cái điện thoại đó đi, vứt càng xa càng tốt!】

 

【Chuyện này đừng nói với dì hay bà ngoại con biết!】

 

【Nghe lời bố, bố không hại con đâu!】

 

Đọc xong từng tin nhắn này, tâm trạng vốn đã bình tĩnh của tôi lập tức nổi sóng.

 

Rõ ràng bố đang chột dạ và sợ hãi, sự hoảng loạn trong ông dường như đang tràn ra khỏi màn hình điện thoại.

 

Xem ra chuyện này không hề đơn giản.

 

Đúng vậy, một chiếc điện thoại đã ngừng dùng hai mươi năm, không thể nào còn gọi được nữa.

 

Khả năng duy nhất chính là, người gọi đến là mẹ tôi từ hai mươi năm trước.

 

Ở một không gian khác, bà ôm nỗi chấp niệm mãnh liệt muốn bố tôi tới đón tan ca, đến c.h.ế.t vẫn không từ bỏ.

 

Nhưng bố tôi, một gã đàn ông vô trách nhiệm giờ đây lại vô cùng sợ hãi, ông sợ đến c.h.ế.t khiếp, hoàn toàn không dám đối mặt.

 

Tôi vốn nổi loạn từ nhỏ, bố càng không muốn tôi làm gì thì tôi càng muốn làm.

 

Vì vậy, tôi lập tức quay sang hỏi dì chuyện về mẹ.

 

Phản ứng của dì vô cùng kỳ lạ.

 

Dưới sự ép hỏi liên tục của tôi, dì cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng như hạ quyết tâm nói ra:

 

“Con bây giờ cũng lớn rồi, đã đến lúc cho con biết sự thật.”

 

“Thật ra mẹ con không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà bà ấy gặp kẻ xấu trên đường đi làm về.”