Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 2



2

 

“Mẹ con bị kẻ xấu sát hại, vụ án đến giờ vẫn chưa phá được.”

 

“Sở dĩ cả nhà không nói cho con biết là vì khi ấy con còn quá nhỏ. Con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ con nếu linh thiêng trên trời cũng không muốn con đau lòng đâu.”

 

Tôi sững người, bàng hoàng hỏi lại:

 

“Lúc đi làm về sao? Vậy mẹ con mất ngày nào ạ?”

 

“Ngày 13 tháng 8 năm 2005. Hôm ấy trời mưa lớn lắm, mẹ con tan ca thì gọi điện bảo bố con đến đón. Nhưng thời điểm đó, bố con đang qua lại với một góa phụ trong xưởng, ông ấy liền cúp luôn điện thoại.”

 

“Cái gã đàn ông khốn nạn đó! Cả đời này dì không bao giờ tha thứ cho ông ta. Nếu không phải vì ông ta thì chị gái dì đã chẳng c.h.ế.t như vậy!”

 

Ngày 13 tháng 8 năm 2005.

 

Tôi nhớ rõ ràng ngày tháng mà mẹ tôi nói trong điện thoại chính là ngày này.

 

Nếu đã là án mạng, chắc chắn phải để lại dấu vết gì đó. Sau khi cúp máy của dì, tôi lập tức lên mạng tìm tin tức.

 

Tôi nhập vào thanh tìm kiếm dòng chữ: “Án mạng Nam Giang năm 2005,” không ngờ thực sự tìm thấy kết quả.

 

6 giờ sáng ngày 14 tháng 8 năm ấy, tại thành phố Nam Giang, một ông lão họ Dương làm nghề nhặt ve chai khi dọn dẹp rác thải đã phát hiện một túi rác màu đen. Khi mở ra, bên trong toàn là những khối thịt tươi.

 

Ông tưởng đó là thịt heo nên vui vẻ mang về nhà.

 

Nhưng khi ông mở túi ra xem kỹ, lại phát hiện một ngón tay phụ nữ bị cắt đứt, bên trên vẫn còn sơn móng tay màu đỏ tươi.

 

Ông Dương hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, lập tức nhờ hàng xóm hỗ trợ báo cảnh sát.

 

Cảnh sát tiến hành tìm kiếm xung quanh, lại phát hiện thêm vài túi chứa các phần t.h.i t.h.ể khác.

 

Những bộ phận này ghép lại vừa đúng là một t.h.i t.h.ể phụ nữ hoàn chỉnh, duy chỉ thiếu mất phần đầu.

 

Nạn nhân khoảng 25 đến 30 tuổi, cao tầm 160 cm, cân nặng khoảng 50 kg.

 

Đặc điểm nhận dạng rõ nhất là bên hông có một nốt ruồi bằng hạt đậu tương, ngón áp út bàn tay trái có vết sẹo bỏng cũ.

 

Lúc được phát hiện, trên người hoàn toàn không có quần áo.

 

Cảnh sát nhanh chóng tổng hợp các đặc điểm trên, công bố thông báo nhận dạng thi thể.

 

Không lâu sau, gia đình bà ngoại tôi đến nhận diện t.h.i t.h.ể mẹ tôi. Dì tôi ngay tại chỗ đó còn lao vào đánh bố tôi, mắng ông không làm tròn trách nhiệm của người chồng.

 

Sau đó cảnh sát triển khai điều tra.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tối ngày 13, mẹ tôi tan ca đêm, chia tay đồng nghiệp ở cổng phía Tây nhà máy. Từ cổng phía Tây về nhà tôi mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Nhưng từ nhà máy tới nơi vứt xác lại cách xa tới hàng chục kilomet.

 

Tuy nhiên đêm xảy ra án mạng lại có mưa lớn, hai camera giám sát duy nhất ở hiện trường đều bị nước mưa làm mờ, không thể nhìn rõ gì cả, vì thế không tìm được bất kỳ manh mối nào.

 

Cảnh sát cũng điều tra và hỏi thăm cư dân quanh khu vực nhà máy cùng hiện trường vứt xác, nhưng không thu thập được thông tin nào có giá trị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phần đầu của mẹ tôi cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy.

 

Vụ án cứ thế từ ồn ào náo động dần dần chìm vào im lặng, trở thành một vụ án treo suốt hai mươi năm không có lời giải.

 

Xem xong bản tin, tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

 

Lúc này, ngoài cửa sổ đã tối dần, mặt trời khuất hẳn, chỉ còn chút ánh sáng vàng nhạt nơi chân trời.

 

Một nỗi buồn không nói thành lời đột ngột ùa tới, tôi nhớ lại cuộc đời hơn hai mươi năm qua của mình.

 

Bố tôi là một gã đàn ông tồi tệ vô trách nhiệm.

 

Ông ta làm thợ sửa chữa trong một nhà máy cơ khí ở thành phố, tay nghề không tốt, thuộc loại công nhân già kỹ thuật kém cỏi, chỉ đến công ty để lãng phí thời gian cho qua ngày.

 

Ông ấy đi làm thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tan ca rồi lại đi chơi bời chẳng quan tâm gia đình.

 

Ông ấy là kiểu đàn ông tồi tệ chẳng có trách nhiệm gì. 

 

Hồi nhỏ tôi chính là một đứa trẻ bị bỏ lại ở quê.

 

Bà ngoại và dì tuy có thương tôi, nhưng bà ngoại tuổi già sức yếu, dì thì cũng có gia đình riêng, không thể giúp đỡ tôi nhiều.

 

Thế nên tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình.

 

Tôi học hành kém cỏi, học cấp ba chưa xong đã bỏ đi làm thuê, hết làm công nhân nhà máy thì đến làm nhân viên siêu thị, toàn là những công việc cấp thấp nhất.

 

Thật ra tôi rất ngưỡng mộ những gia đình hạnh phúc của người khác.

 

Nhưng nghĩ đến gia đình mình, bố thì là một gã đàn ông tệ bạc chẳng có trách nhiệm gì, mẹ thì đã c.h.ế.t từ lâu, lòng tôi không khỏi chua xót.

 

Lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.

 

Người gọi điện thoại cho tôi hôm qua, liệu có đúng là mẹ tôi của hai mươi năm trước không? Liệu bà có còn gọi lại nữa không?

 

Tôi thử loay hoay nghịch chiếc điện thoại Motorola màu xám đen ấy, nhưng khi thử gọi lại vào số điện thoại kỳ lạ kia, kết quả vẫn là không gọi được.

 

Tôi lại càng thêm bất an, không ngừng tự hỏi chuyện xảy ra đêm qua rốt cuộc là sao.

 

Suốt một ngày qua, tôi bồn chồn, đứng ngồi không yên.

 

Đến khi trời tối, tôi lại càng thêm thấp thỏm bất an.

 

Mãi đến mười một giờ đêm, đúng vào lúc tôi bắt đầu thấy căng thẳng tột độ, chiếc điện thoại bỗng nhiên vang lên.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại có ký hiệu kỳ quái ấy vài giây, rồi vội vàng bắt máy.

 

Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc:

 

“Chồng à, em tan ca rồi, anh đến đón em được không?”