Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 10



Mẹ tôi đã bị g.i.ế.c hại trong một hoàn cảnh tuyệt vọng đến như vậy sao? 

 

Tôi nằm rạp trên mặt đất hôi hám, bẩn thỉu, nỗi căm hận như một tấm lưới vô hình, trói chặt lấy tôi, khiến tôi không thể cử động. 

 

Tôi há miệng, cố gắng nói, nhưng những từ ngữ bật ra giống như bị ép ra từ sâu trong cổ họng, tràn đầy tuyệt vọng. 

 

Cứ như vậy, tôi không biết mình đã nằm bao lâu. 

 

Tôi nhìn thấy ánh sáng bên ngoài từ tối dần sang sáng, rồi lại từ sáng chuyển thành tối—có lẽ đã trôi qua hơn nửa ngày. 

 

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thiếp đi vì quá mệt mỏi. 

 

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cả cơ thể tôi đau nhức dữ dội vì bị trói quá lâu. 

 

Tôi cố gắng lắng nghe âm thanh bên ngoài, mong bắt được tiếng bước chân của ai đó đi ngang qua. 

 

Nhưng suốt ngần ấy thời gian, không có lấy một bóng người. 

 

Trong khoảng thời gian này, tôi đã nghĩ rất nhiều. 

 

Hai mươi năm trước, khi mẹ tôi kết thúc cuộc đời, thì cuộc đời tôi mới chỉ vừa bắt đầu. 

 

Nhưng bây giờ, mạng sống của tôi cũng sắp kết thúc tại đây sao? 

 

Thật sự sẽ kết thúc sao? 

 

Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, tôi lại nhìn thấy chiếc điện thoại cũ ở gần cửa. 

 

Tôi lắc đầu—không thể được! Tôi không thể chết! 

 

Tôi đã tìm ra hung thủ, tôi thậm chí còn có cơ hội cứu mẹ mình, tôi không thể bỏ cuộc! 

 

Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định thử thêm một lần nữa. 

 

Lúc này, tôi đang nằm sấp trên mặt đất, hai tay bị trói chặt phía sau, nên không thể dùng răng để cắn dây trói. 

 

Tôi cẩn thận quan sát kho chứa đồ nhỏ này. 

 

Một lúc lâu sau, tôi phát hiện trên tường có một chiếc đinh sắt đã rỉ sét.

 

Tôi dốc hết sức lực trườn tới, giống như một con sâu tre đang vật lộn để di chuyển. 

 

Từng chút một, tôi gắng gượng ngồi dậy, rồi đưa dây trói trên cổ tay cọ vào chiếc đinh sắt trên tường. 

 

Không biết đã mài bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối đen. 

 

Ngay khi dây trói bắt đầu lỏng ra một chút, bên ngoài kho chứa đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ. 

 

Tôi lập tức dừng lại, nằm sấp xuống đất một lần nữa, nhắm chặt mắt, không dám cử động. 

 

Cánh cửa sắt kêu ‘két’ một tiếng rồi mở ra. 

 

Tiếng bước chân chậm rãi tiến vào, dừng lại cách tôi khoảng một mét. 

 

Dựa vào hơi thở và mùi dầu mỡ bám trên người, tôi không khó để nhận ra—đó là bà già kia. 

 

Bà ta đứng nhìn tôi một lúc lâu, rồi đưa tay ra, dường như muốn kiểm tra hơi thở của tôi. 

 

Có lẽ bà ta nghi ngờ tôi đã chết. 

 

Ngay khi ngón tay bà ta sắp chạm đến mũi tôi, tôi đột nhiên mở miệng: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Bà… những năm qua, chắc không dễ dàng gì nhỉ?”

 

13

 

Bà ta giật nảy mình, vội rụt tay lại: 

 

“Mày chưa c.h.ế.t à? Mày muốn làm gì? Lão Trần sắp về rồi đấy!” 

 

“Chuyện đó không phải lỗi của bà. Bà cũng bị lão Trần ép buộc thôi. Ngày nào ông ta cũng bắt nạt, chửi bới bà—bà cam tâm chịu đựng sao?” Tôi khản giọng cố gắng thuyết phục. 

 

Bà ta trợn tròn mắt, đứng nép vào góc phòng, không nói một lời, cũng không động đậy. 

 

Tôi tiếp tục nói, cố gắng lay động bà ta: 

 

“Nếu bà báo cảnh sát, ông ta vào tù, bà sẽ được tự do. Nếu không, hồn ma của Viên Tú Mai cũng sẽ tìm đến bà, tìm cả con cháu bà để báo oán.” 

 

“Bà nhìn cũng là người hiền lành, nên ông ta mới ức h.i.ế.p bà như vậy. Gả cho một kẻ như ông ta, bà cũng khổ cả đời.” 

 

“Giờ báo cảnh sát vẫn còn kịp. Cảnh sát sẽ không làm khó bà đâu.” 

 

Cổ họng tôi khô rát đến mức sắp bốc khói, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, nhưng tôi dốc hết sức lực, chỉ mong bà ta tỉnh ngộ. 

 

Nhưng không ngờ, bà già chỉ đứng đó hoảng sợ một lúc, rồi như thể bị quỷ ám, vội vã bỏ chạy. 

 

Bà ta hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời nào! 

 

Chỉ là một kẻ đàn bà ngu dốt, hèn nhát và đáng hận. 

 

Tư tưởng nô lệ của bà ta đã ăn sâu vào tận xương tủy. 

 

Bà ta coi chồng là trời, cam tâm làm tay sai cho ác quỷ—sao có thể giúp tôi được? 

 

Hai mươi năm trước, bà ta cũng là đồng phạm trong việc hủy thi diệt tích cơ mà! 

 

Tôi đang mong chờ gì chứ? 

 

Chung quy lại, vẫn là tôi quá ngây thơ… 

 

Tôi hối hận vì sự bồng bột vừa rồi. 

 

Chắc chắn bà ta đã gọi điện báo cho lão Trần. 

 

Khi ông ta đến, tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa. 

 

Không được, tôi không thể ngồi chờ chết! 

 

Tôi vùng vẫy bò dậy, tiếp tục mài dây trói vào chiếc đinh sắt. 

 

Tôi quên đi đau đớn, hai tay cứ thế cọ xát theo phản xạ. 

 

Có lúc bả vai tôi bị vặn sai hướng, đau đến nghiến răng ken két, nhưng sau khi nghỉ một chút, tôi lại tiếp tục. 

 

Tôi không dám lãng phí dù chỉ một giây, vì lão Trần có thể đến bất cứ lúc nào. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cuối cùng, cuối cùng dây trói cũng ngày càng lỏng. 

 

Tôi dùng hết sức lực còn lại, mài đến đoạn cuối cùng. 

 

Khi sợi dây cuối cùng bị đứt, cả cơ thể tôi lập tức rã rời, hoàn toàn kiệt sức.

 

Khó khăn lắm tôi mới cởi được dây trói.