Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 9



11

 

Nhắc đến chuyện này, mẹ tôi hoảng hốt hoàn toàn: 

 

“Đừng động đến Miêu Miêu! Tôi nghe theo, nghe theo có được chưa?” 

 

Tôi sững người… Thì ra, tôi có một cái tên thân mật mà tôi chưa từng biết—Miêu Miêu. 

 

Sau đó, trong điện thoại vang lên những âm thanh lạo xạo, như thể mẹ tôi đang thu dọn đồ đạc. 

 

Rồi, giọng của một nữ công nhân vang lên: 

 

“Tiểu Viên, cậu thu dọn xong chưa? Đi thôi.” 

 

“Các cậu đi trước đi, mình muốn đợi Từ Chí Cường một chút.” Mẹ tôi trả lời. 

 

“Được, vậy bọn mình đi trước.” Người kia nói. 

 

Tiếng mưa trong điện thoại ngày càng lớn, rõ ràng mẹ tôi đã ra ngoài. 

 

Sau một khoảng lặng, vài tiếng còi xe vang lên. 

 

Một giọng nam cất lên: 

 

“Tiểu Viên, mau lên xe, tôi đưa cô về.” 

 

Đó là giọng của lão Trần! 

 

Tôi lập tức run lên theo phản xạ, một nỗi sợ hãi khổng lồ ập đến. 

 

Tôi điên cuồng muốn hét lên nói cho mẹ biết rằng lão Trần chính là hung thủ! 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nhưng... lý trí vẫn còn, tôi cố gắng kìm nén lại. 

 

Huống hồ, bây giờ chúng tôi không thể trò chuyện trực tiếp, dù có thể, tôi cũng chẳng có lý do gì để khiến mẹ tôi tin tôi. 

 

“Tôi đợi Từ Chí Cường một chút. Có thể anh ấy sẽ đến đón tôi.” Mẹ tôi trả lời. 

 

Lão Trần cười nhẹ: 

 

“Hắn sẽ không đến đâu. Buổi chiều đi làm, tôi thấy hắn hẹn người khác đánh mạt chược, nói là sẽ chơi suốt đêm.” 

 

Mẹ tôi im lặng một lúc lâu, rồi mới khẽ “ừ” một tiếng, giọng có chút thất vọng. 

 

Sau đó, âm thanh dần nhỏ lại, tiếng động cơ xe vang lên— 

 

Mẹ tôi đã lên xe của lão Trần.

 

Dọc đường đi, lão Trần thao thao bất tuyệt: 

 

‘‘Từ Chí Cường lười lắm, vợ con cũng không lo, cô phải dạy dỗ hắn một trận đi.” 

 

‘‘Tôi dạy thế nào được? Nói nhiều quá lại nổi nóng.” 

 

“Cô lúc trước sao lại chọn hắn vậy? Nói về nhan sắc, dáng người, trong xưởng cô đứng hàng đầu, người theo đuổi cô nhiều như thế.” 

 

Mẹ tôi im lặng một lúc rồi nói: 

 

“Là tôi mù mắt.” 

 

“Thật đấy, trong xưởng này có gã đàn ông nào mà không thích cô chứ? Cô trắng trẻo, mịn màng, sinh con xong lại càng đẫy đà, nhìn là muốn...” 

 

“Lão Trần, đừng nói mấy chuyện này.” 

 

Lão Trần cười hề hề: 

 

“Thật mà, cái gã Từ Chí Cường kia đúng là kẻ không biết hưởng phúc. Nếu cô là vợ tôi, tôi ngủ với cô tám lần một ngày.” 

 

“Dừng xe, tôi muốn xuống!” 

 

“Sao lại nổi nóng rồi? Còn chưa về đến nhà mà, cứ từ từ nào...” 

 

“Tôi bảo ông dừng xe!” Giọng mẹ tôi cao lên: “Dừng ngay lập tức!” 

 

Lão Trần lớn giọng hơn: 

 

“Giữa đường giữa sá thế này cô làm gì vậy? Ngồi yên đi được không?” 

 

“Ông đang quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đấy! Có tin tôi mách vợ ông không?” 

 

Lão Trần khinh khỉnh nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Tôi sợ con đàn bà mặt vàng kia chắc? Nói khó nghe một chút, kể cả tôi có ngủ với cô ngay trước mặt bà ta, bà ta cũng không dám hé răng đâu.” 

 

“Vậy tôi tố cáo ông với đơn vị, ông dám giở trò với phụ nữ, xem ông có sợ không!” 

 

Mẹ tôi phản kháng quyết liệt, khiến tôi nghe mà sững sờ. Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ—cứng rắn như vậy không phải chuyện tốt. 

 

Ở trong không gian kín thế này, chọc giận một gã đàn ông chẳng khác nào tự tìm đường chết. 

 

Tôi lo lắng đến phát điên, nhưng không có cách nào nhắc nhở bà! 

 

Sau vài giây yên lặng, đột nhiên mẹ tôi hét lên chói tai: 

 

“Ông làm gì đấy?! Đừng qua đây! Đồ biến thái, tránh xa tôi ra!” 

 

Một lúc sau, tiếng hét của bà bị nghẹn lại, như thể bị bịt miệng. 

 

Những âm thanh ghê tởm vang lên, kèm theo tiếng thở hổn hển nặng nề của đàn ông. 

 

Cơn buồn nôn và phẫn nộ dâng trào trong tôi. 

 

Tên già đốn mạt này, sao hắn không c.h.ế.t đi cho rồi! 

 

Tôi đau lòng cho mẹ mình, đau lòng cho những gì bà đang phải chịu đựng, nhưng tôi bất lực. 

 

Dù có căm hận đến đâu, tôi cũng cách bà cả một không gian tồn tại, chẳng thể làm gì được. 

 

Tôi nghiến chặt môi đến mức mùi m.á.u tanh tràn ra. 

 

Lão Trần cười gằn: 

 

“Sướng không? So với Từ Chí Cường có phải thoải mái hơn không?” 

 

Mẹ tôi bật khóc thảm thiết, giọng nghẹn ngào: 

 

“Đồ biến thái, tôi sẽ báo cảnh sát!” 

 

“Cô nói gì?”

 

12

 

“Tôi sẽ tố cáo ông!” Mẹ tôi gào khóc. 

 

Tiếng ‘bịch bịch’ vang lên, rồi một tiếng thét chói tai của lão Trần: 

 

“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Mày dám đánh tao? Hôm nay tao không g.i.ế.c mày thì tao không còn mang họ Trần nữa!” 

 

“A! Không... cứu, cứu tôi với! A... Ưm ưm...” 

 

Giọng mẹ tôi dần nhỏ lại, từng tiếng một yếu đi, cho đến khi gần như không còn gì nữa, hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. 

 

Tôi trợn trừng mắt. 

 

Trong đầu tôi như hiện lên cảnh tượng—lão Trần lấy quần áo bịt chặt mũi miệng mẹ tôi, đôi chân bà giãy giụa yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn bất động. 

 

Trong bóng tối, tôi vừa giận vừa hoảng, nước mắt giàn giụa. 

 

Tôi hận không thể lao ra ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t tên già biến thái đó ngay lập tức! 

 

Tiếng động cơ xe lại vang lên. 

 

Nửa tiếng sau, hai âm thanh vang lên—một lớn rồi nhỏ dần. 

 

Rồi, tôi nghe thấy tiếng d.a.o phập phập chặt xuống, giống như đang chặt xương. 

 

Sau đó, một giọng phụ nữ rùng rợn vang lên: 

 

“Lão Trần, ở đây còn một cái điện thoại...” 

 

“Để chung với đầu vào bao tải, đem chôn ra vườn sau.” 

 

“Không... không ai phát hiện ra chứ?” 

 

“Còn lắm lời nữa, mày cũng sẽ có kết cục như nó!” 

 

Trong lòng tôi đau đớn đến tột cùng. 

 

Tôi cắn chặt răng, run rẩy nhấn nút tắt cuộc gọi. 

 

Nước mắt lặng lẽ trượt xuống má, chảy vào miệng, mặn đắng. 

 

Thì ra, đây chính là toàn bộ sự thật...