Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 14



 

Tôi đờ người ngay tại chỗ— 

 

‘‘Cái gì?! Bố tôi điên rồi? Hơn mười năm nay?!” 

 

‘‘Ông ta làm sao mà phát điên được?” 

 

Một người cả ngày chỉ biết đánh mạt chược, trốn tránh trách nhiệm, sao tự dưng lại hóa điên? 

 

Môi tôi khô khốc, run rẩy định hỏi thêm, thì ‘‘người phụ nữ kia” lại lên tiếng: 

 

“Từ Chí Manh, đừng có giả thần giả quỷ! Con tưởng ta không nhận ra giọng con chắc? Mau về nhà ngay!” 

 

Tôi kinh ngạc: 

 

“Bà… bà là ai?” 

 

Bà ấy bực tức quát: 

 

“Còn ai vào đây nữa?! Ta là mẹ con!” 

 

‘‘Ầm!” 

 

Trong đầu tôi nổ tung— 

 

Bà ấy nói bà ấy là mẹ tôi…

 

Phải rồi, giọng nói này rất giống mẹ tôi! 

 

Mẹ tôi thực sự còn sống sao? 

 

Nhưng… 

 

Đó có phải thật sự là mẹ tôi không? 

 

Trong lúc bối rối, tôi lắp bắp không nói được gì, chỉ biết cuống cuồng hỏi địa chỉ nhà. 

 

Bà ấy bực bội đọc địa chỉ, rồi lại quát lên: 

 

“Đừng có giả ngu với mẹ nữa!” 

 

Sau khi cúp máy, tôi lao ra khỏi quán net, điên cuồng chạy dọc theo con phố. 

 

Tôi phải gặp bà ấy ngay lập tức! 

 

Tôi phải biết chắc rằng mẹ tôi thực sự còn sống! 

 

Nửa tiếng sau— 

 

Tôi đứng thở hổn hển trước cổng khu chung cư, mắt chằm chằm nhìn người phụ nữ trước mặt. 

 

Bà ấy mặc một chiếc quần xanh xám, khoác ngoài một chiếc áo khoác mỏng màu xám, tóc uốn lọn giống như kiểu tóc của những bà mẹ nghiêm khắc. 

 

Bà ấy nhón chân, dường như đang sốt ruột chờ đợi. 

 

Khuôn mặt này… 

 

Tuy không còn trẻ, nhưng đường nét vẫn giống hệt người phụ nữ trong tấm ảnh năm xưa. 

 

Tôi vừa nhìn thấy bà, nước mắt đã trào ra. 

 

Đây chính là mẹ tôi. 

 

Mẹ tôi còn sống.

 

Mẹ tôi—Viên Tú Mai—vẫn đang sống! 

 

Tôi lao đến như một mũi tên, chưa kịp nói gì, bà ấy đã giơ tay lên, vung một cái bạt tai thẳng vào lưng tôi! 

 

Bốp! 

 

Sau đó là một tràng mắng mỏ giận dữ: 

 

“Con bé này, cả ngày không chịu lo học hành, lại còn chạy lung tung tìm cảm hứng viết lách! Khu chung cư đó từng có người chết, con không sợ gặp xui xẻo hả?!” 

 

“Còn khóc cái gì?! Mẹ đã nhắn bao nhiêu tin, gọi bao nhiêu cuộc, con không thèm bắt máy! Mẹ suýt nữa gọi cảnh sát rồi đấy!” 

 

“Còn giả thần giả quỷ gọi mẹ là 'bố'? Con nhớ cái thằng cha vô dụng đó đến vậy sao? Từ Chí Manh, mẹ thật sự muốn táng cho con hai cái bây giờ!” 

 

Vừa nói, bà vừa vung tay đập tôi mấy cái. 

 

Mẹ tôi từng làm công nhân xưởng cơ khí, nên tay bà khá khỏe. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mỗi cái vỗ vào tôi đều đau rát, nhưng tôi vẫn đứng im không nhúc nhích. 

 

Tôi chăm chú nhìn bà, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống, khiến tôi không còn nhìn rõ nữa. 

 

Sau một lúc, tôi lắp bắp hỏi: 

 

“Mẹ… năm đó… ngay khi nhận được cuộc gọi… mẹ đã báo cảnh sát phải không?” 

 

18

 

Mẹ tôi khựng lại, bàn tay dừng giữa không trung. 

 

Một lúc lâu sau, bà kinh ngạc nhìn tôi: 

 

“Con vừa nói gì?” 

 

Tôi nhoẻn miệng cười: 

 

“May mà mẹ đã báo cảnh sát, nếu không thì nguy hiểm rồi.” 

 

Mắt bà mở to: 

 

“Con… con biết chuyện đó bằng cách nào?” 

 

Tôi cười chua xót: 

 

“Con biết tất cả. Mẹ đừng quên, con vừa mới đến nhà lão Trần.” 

 

Mẹ tôi hoảng hốt, vội kéo tôi vào nhà. 

 

Căn nhà không lớn, chỉ khoảng bảy tám chục mét vuông, nhưng được bà dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ, bày trí cũng ấm cúng vô cùng. 

 

Trong bếp, mùi sườn kho tàu tỏa ra thơm phức. 

 

Trên ban công, quần áo mới giặt vẫn còn ướt, treo ngay ngắn trên dây phơi. 

 

Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận được mùi sườn hầm hòa lẫn với hương nước giặt. 

 

Đây chính là mùi hương của một gia đình. 

 

Mẹ tôi ấn tôi ngồi xuống sofa, nghiêm giọng: 

 

“Từ Chí Manh, nói cho mẹ biết, chuyện gì đang xảy ra?” 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bà, chậm rãi hỏi: 

 

“Mẹ… rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vào hai mươi năm trước?” 

 

Mẹ nuốt khan, rồi nói: 

 

“Mẹ đã kể với con nhiều lần rồi còn gì? Hôm đó, sau khi tan ca, mẹ gọi cho lão cha c.h.ế.t tiệt của con, nhưng người bắt máy lại là một phụ nữ lạ. Vừa mở miệng, cô ấy đã bảo mẹ báo cảnh sát.” 

 

Mẹ tôi chậm rãi kể lại, và từng mảnh ký ức ghép lại với nhau— 

 

Khiến tôi hiểu mọi chuyện sau đó đã diễn ra thế nào. 

 

Nhưng…  Tất cả những chuyện này đều xảy ra do một loạt những sai lầm và trùng hợp đáng sợ!” 

 

Năm đó, sau khi cúp máy, mẹ tôi nghĩ rằng đó là một trò lừa đảo, nên không để tâm. 

 

Nhưng khi lên xe của lão Trần, bà bắt đầu thấy có gì đó không ổn— 

 

Lão ta liên tục quấy rối bà! 

 

Mẹ càng nghĩ càng cảm thấy có điều kỳ lạ. 

 

Vì vậy, bà giả vờ muốn ghé vào cửa hàng tạp hóa mua hai chai nước ngọt. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhân lúc đó, bà lặng lẽ gọi cảnh sát! 

 

Nhưng vì không muốn đánh động lão Trần, bà vẫn lên xe như bình thường. 

 

Không ngờ— 

 

Lão Trần không chở mẹ về nhà. 

 

Ông ta kéo bà đến nhà kho, định cưỡng h.i.ế.p bà ngay tại đó.

 

May mà cảnh sát đến ngay lúc đó.

 

Họ bắt lão Trần, rồi đào lên hộp sọ trong sân. 

 

Rất nhiều hàng xóm tụ tập xem náo nhiệt.