Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ
Sau đó, khi đến đồn cảnh sát lập biên bản, mẹ tôi kể lại toàn bộ sự việc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cảnh sát tiếp tục lần theo manh mối và bắt đầu điều tra về bố tôi.
Bố tôi lúc đó ngơ ngác, một mực nói rằng ông ta đã đánh mạt chược suốt đêm, điện thoại cũng không hề nghe.
Nhưng cảnh sát không tin, liên tục điều tra suốt một thời gian dài, thậm chí suýt lật tung cả đời tư của ông ta.
Nhưng cuối cùng, vẫn không tìm được gì.
Không lâu sau, có vẻ như bố tôi chịu cú sốc quá lớn, tinh thần bắt đầu bất ổn.
Ông ta cứ nửa đêm lại gào thét, luôn miệng nói rằng có cuộc điện thoại gọi đến.
Bà nội thấy tình hình không ổn, liền mời đạo sĩ, thầy bói đến trừ tà.
Nhưng không những không khỏi, mà bệnh ngày càng nặng.
Không bao lâu sau, ông ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mẹ tôi chậc lưỡi nói:
“Nói ra thì, cái thằng cha c.h.ế.t tiệt đó đã bị nhốt hơn mười năm rồi.”
“Không thể thả ra được, cứ ra là phát điên, lại lao ra đường đánh người.”
Bà lại thở dài, nói rằng việc ông ta vào viện đã khiến ông bà nội không bị tiêu hết sạch tiền lương hưu.
Tôi nghe vậy, cười tủm tỉm.
‘‘Nhốt như thế là đúng rồi!”
Đáng lẽ phải nhốt từ lâu rồi!
Dù sao, trước đây ông ta cũng ngày nào cũng đánh mạt chược, tiêu sạch tiền lương hưu của ông bà nội.
Trước kia tôi từng nghĩ—đàn ông chỉ có treo trên tường mới ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ xem ra—bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cũng rất ngoan!
Đúng là một sự trả thù hoàn hảo.
Nếu không phải vì bố tôi vô tâm, thì mẹ tôi đã không suýt c.h.ế.t dưới tay lão Trần.
Có lẽ vì tôi cười hơi lộ liễu, mẹ tôi liếc tôi một cái:
“Gần đây viết tiểu thuyết nhiều quá hóa điên rồi hả? Sao cứ thần thần bí bí thế?”
“Con cũng đã năm hai đại học rồi, thích viết thì cứ viết, mẹ không phản đối.”
‘‘Nhưng lần sau đừng có chạy đến mấy nơi nguy hiểm nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
‘‘Còn nữa, hôm nay phải quay lại trường rồi, chiều nhớ đi sớm một chút, biết chưa?”
Tôi vừa cười vừa khóc.
Thì ra…
Thì ra khi có mẹ, tôi có thể học đại học.
Thì ra tôi không cần phải bỏ học từ cấp ba để vào xưởng làm việc.
Thì ra tôi có thể tự do làm những gì mình thích.
Thì ra… tôi thực sự có mẹ.
Tôi vừa khóc vừa cười, rồi hỏi bà:
“Mẹ, mẹ có biết người phụ nữ đã gọi cho mẹ hai mươi năm trước là ai không?”
Mẹ tôi nuốt nước bọt, rồi nói:
“Chắc là… hồn ma của cô gái lang thang kia thôi. Đừng nhắc đến nữa, đáng sợ lắm.”
Tôi lục lọi trong túi áo, lấy ra mấy tờ tiền lẻ còn lại, rồi nhét hết vào tay bà:
“Con đã hứa sẽ bù tiền điện thoại cho mẹ gấp đôi. Con chỉ còn chừng này, đưa mẹ trước!”
“Gì cơ?”
Mẹ tôi tròn mắt, rồi đứng bật dậy, nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Từ Chí Manh, con đang nói gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, khẽ nói:
“Mẹ à, hồi trước mẹ vẫn hay gọi con là Miêu Miêu, đúng không?”
Mẹ tôi sững sờ, lắp bắp:
“Con… Cuộc gọi đó… là…?”
Tôi cười tươi, gật đầu thật mạnh:
“Phải! Chính là con!”
Giọng tôi vui vẻ, không thể kìm nén được sự phấn khởi.
Ác mộng đã kết thúc rồi.
Sẽ không bao giờ trở lại nữa.
( Hết )