“Cô là ai? Cô là con giáp thứ mười ba của Từ Chí Cường đúng không?”
Đầu tôi ù lên, tại sao lại vẫn là câu nói này? Tôi vội vàng hỏi tiếp:
“Hôm nay rốt cuộc là ngày mấy tháng mấy?”
Bà ấy mất kiên nhẫn, lớn tiếng mắng:
“Đầu óc cô có vấn đề à? Ngày 13 tháng 8 cũng không biết sao?”
Ngày 13 tháng 8…
Lại là ngày 13 tháng 8…
Xem ra, ngày này trong thế giới đó đang lặp đi lặp lại vô tận.
Mẹ tôi cứ mãi mắc kẹt vào đêm hôm đó, đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, chờ đợi bố tôi đến đón sau ca làm đêm.
Nhưng gã đàn ông tồi tệ kia đời trước thì bỏ mặc, đời này thì tránh né, làm sao có thể đáp lại bà ấy chứ?
Lòng tôi đau nhói, vội nói:
“Viên Tú Mai, bà nghe tôi nói này! Từ Chí Cường sẽ không nghe điện thoại đâu! Ông ta còn bận đánh bài, còn bận đi tìm nhân tình, bà đừng trông mong gì vào gã đàn ông khốn nạn đó nữa!”
Bà ấy tức giận hét lên:
“Cô bị điên à? Cô là ai? Mau đưa điện thoại cho Từ Chí Cường!”
Bên kia điện thoại, tôi nghe rõ tiếng mẹ tôi quát mắng, kèm theo đó là tiếng mưa rơi ào ào.
Tôi đột nhiên nhớ lại bản tin kia, vào đêm xảy ra sự cố, trời đã mưa to suốt cả đêm.
Điều đó có nghĩa là lúc này đây, mẹ tôi đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Kẻ xấu đang ở ngay gần đó!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi lập tức hạ giọng, nghiêm túc cảnh báo:
“Đừng hỏi tôi là ai, chỉ cần nhớ kỹ lời tôi—sau khi tan ca, trên đường đi sẽ có một kẻ xấu xuất hiện, bà phải cẩn thận, phải tránh xa hắn ta ngay lập tức!”
Bà ấy càng tức giận hơn, quát lên:
“Cô đang nói cái quái gì vậy…”
Bà ấy còn chưa nói hết câu, trong điện thoại liền vang lên một giọng nữ khác:
“Tiểu Viên, cậu thu dọn xong chưa? Đi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng ngăn cản:
“Bà tuyệt đối đừng đi cùng họ! Vì an toàn, tốt nhất bà nên ở lại phân xưởng, đừng đi đâu cả!”
Mẹ tôi gặp chuyện sau khi tách khỏi đồng nghiệp ở cổng phía tây của nhà máy.
Chỉ cần bà ấy không ra khỏi xưởng, ở lại trong nhà máy qua đêm, chắc chắn có thể tránh được bi kịch này.
Nhưng bà ấy hoàn toàn không tin tôi, còn mắng mỏ vài câu, sau đó “cạch” một tiếng, dập máy.
Tôi vội gọi lại, nhưng kết quả vẫn như trước—số máy không tồn tại.
Tôi tức giận đến mức đi qua đi lại trong phòng.
Những dòng tin tức trên bản báo lao vùn vụt trước mắt tôi, kèm theo đó là những hình ảnh kinh hoàng do tôi tưởng tượng ra.
Bà ấy còn trẻ, tính khí lại nóng nảy, nếu tan ca mà mang theo một bụng tức giận, chẳng may cãi nhau với kẻ biến thái kia, thì có thể bị sát hại, rồi bị p.h.â.n x.á.c mất thôi!
Mẹ ơi, con phải làm gì để cứu mẹ đây?
Đêm đó, tôi không cam tâm, điên cuồng gọi lại nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ có giọng nói máy móc vang lên:
“Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Mãi đến khi trời sáng, ánh bình minh bắt đầu le lói, tôi mới thất vọng buông điện thoại xuống.
Tôi mở máy tính, một lần nữa tìm kiếm bản tin kia để xác nhận lại.
Nhưng lần này, tôi kinh ngạc phát hiện—bản tin đã thay đổi.
Mẹ tôi vẫn gặp nạn, nhưng trong quá trình điều tra, lời khai của đồng nghiệp bà ấy đã thay đổi.
Mẹ tôi vẫn gặp nạn, điều này không hề thay đổi. Nhưng trong quá trình điều tra của cảnh sát, lời khai của đồng nghiệp bà ấy đã có sự thay đổi.
Đồng nghiệp kể rằng khi họ cùng nhau bước ra khỏi cổng nhà máy, mẹ tôi liên tục mắng chửi bố tôi, nói rằng ông ta đã tìm một người phụ nữ khác để lừa gạt bà, thậm chí còn không cho bà tan ca.
Thế nhưng khi cảnh sát lần theo manh mối và tìm đến người phụ nữ họ Điền, kẻ thứ ba có quan hệ với bố tôi, thì cô ta lại một mực phủ nhận.
Cô ta nói rằng tối hôm đó cô hoàn toàn không liên lạc với Viên Tú Mai, bản thân cô ta bị bệnh nên đã ngủ từ sớm, cha mẹ và con cô ta có thể làm chứng cho điều này.
Cảnh sát đã đến trung tâm dịch vụ viễn thông điều tra nhật ký cuộc gọi trong mấy ngày đó, kết quả cũng hoàn toàn trùng khớp với lời khai của cô ta.
Cuối cùng, vụ án này lại một lần nữa trở thành một bí ẩn chưa có lời giải suốt hai mươi năm qua.
Sau khi đọc xong bản tin, tôi vừa đau buồn vừa phấn chấn.
Buồn bã vì tôi vẫn chưa thể cứu được mẹ mình.
Nhưng cũng đầy phấn khích vì cuộc gọi của tôi thực sự có tác dụng, thực sự có thể thay đổi thời gian và không gian kia.
Nếu tôi tìm ra một cách tốt hơn, hợp lý hơn, liệu tôi có thể cứu được bà ấy không?
Tôi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, vắt óc tìm cách…