Cuộc Gọi Từ Một Người Phụ Nữ Xa Lạ

Chương 5



Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng rõ rồi.

 

Tôi ngẩn người nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ một hồi lâu, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên xem giờ.

 

Thời gian hiển thị trên điện thoại là ngày 8 tháng 3 năm 2025… Thời gian của thế giới này vẫn cứ bình lặng trôi qua như thường lệ.

 

Hôm nay là ngày Quốc tế Phụ nữ, dưới lầu vọng lên tiếng rao hàng ra sức của những người buôn bán.

 

Vì muốn tiết kiệm tiền, tôi thuê một căn phòng nhỏ trong khu nhà trọ tại làng giữa thành phố, dưới lầu là siêu thị và quán đồ nướng, ban ngày lẫn ban đêm đều ồn ào c.h.ế.t đi được.

 

Nhưng vào lúc này, những âm thanh ấy lại khiến trái tim hoảng loạn của tôi bất giác cảm thấy an toàn phần nào.

 

So với màn đêm yên tĩnh đầy sợ hãi, những tiếng động này rõ ràng chính là âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.

 

Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt, thậm chí chẳng buồn rửa mặt, lập tức mở máy tính lên.

 

Tôi lại bắt đầu tìm kiếm bản tin vụ án p.h.â.n x.á.c hai mươi năm trước, nhưng kết quả tìm thấy lần này thật sự khiến tôi hoàn toàn thất vọng.

 

Bản tin đã trở về phiên bản đầu tiên, không có lời khai của đồng nghiệp, thậm chí cũng chẳng có lời khai nào của người đàn ông tên Lão Trần kia.

 

Mẹ tôi c.h.ế.t một cách khó hiểu, giống như một bọt nước tan biến giữa biển khơi, hoàn toàn không dấu vết.

 

Nhưng rõ ràng không đúng chút nào cả!

 

Tôi lắc đầu thật mạnh. Rõ ràng người tên Lão Trần kia đã trò chuyện với bà, thậm chí còn đưa bà về nhà. Vì sao lại không có lời khai nào hết?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Liệu hung thủ có phải chính là ông ta không?

 

Ngay khi suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, tôi lập tức gọi điện cho dì trong trạng thái kích động xen lẫn hoảng sợ.

 

“Mẹ cháu năm đó rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?”

 

“Con đoán được rồi à?”

 

Dì ngạc nhiên một tiếng, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại câu chuyện năm ấy một cách trầm buồn, nặng nề.

 

Những gì dì nói hoàn toàn giống hệt như lần trước.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp:

 

“Dì này, dì còn giữ liên lạc với các đồng nghiệp cũ của mẹ cháu không?”

 

Dì im lặng một chút rồi trả lời:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Trước đây có, nhưng đều là số điện thoại cố định, giờ người ta không dùng từ lâu rồi. Sao vậy, con muốn tìm bọn họ à?”

 

“Vâng ạ, làm thế nào mới tìm được họ đây?”

 

Dì nhỏ giọng đáp:

 

“Chỉ có thể tới khu nhà tập thể của nhà máy hỏi thử xem thôi. Nhưng đã hai mươi năm rồi, không biết còn ai sống ở đó nữa không…”

 

Tôi nhanh chóng quyết định sẽ đến khu tập thể của nhà máy Hồng Đăng để hỏi thăm thử.

 

6

 

Trên đường đi, tôi tra cứu một chút tư liệu cũ... Khu nhà gia thuộc xưởng cơ khí Hồng Đằng có tổng cộng ba tòa, là nhà ở góp vốn xây dựng từ đầu những năm 2000. 

 

Khi đó người đông mà nhà ít, nên phải bốc thăm. Dì nhỏ nói ba mẹ tôi may mắn, vừa kết hôn đã bốc trúng một căn. 

 

Căn nhà đó nằm ở tòa thứ hai, đơn nguyên một, tầng một, diện tích hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, lúc đó nộp bốn mươi tám nghìn tệ. 

 

Dì nhỏ nói bố tôi trước khi kết hôn ham chơi lêu lổng, chẳng tiết kiệm được đồng nào, nhà nội lại keo kiệt, nên trong số bốn mươi tám nghìn tệ đó có một vạn là do mẹ tôi để dành, số còn lại là ông bà ngoại góp vào và vay mượn thêm. 

 

Trong tư liệu những tòa nhà ấy trông còn khá mới, nhưng thực tế thì... 

 

Nhìn những tòa nhà tám tầng cũ kỹ, loang lổ, đứng lẻ loi giữa đám cỏ dại, tôi chỉ thấy bàng hoàng. Vật đổi sao dời, chúng lại cũ đến vậy rồi. 

 

Nghĩ đến hai mươi năm trước, khi đó tôi vẫn là một đứa trẻ, cũng từng sống ở đây. Vậy mà giờ chẳng tìm được chút ký ức nào. 

 

Tôi dựa theo địa chỉ nhà cũ mà dì nhỏ cho để tìm đến, nhà tôi nằm dưới bờ kè, ánh sáng không tốt, giữa ban ngày mà trông cũng âm u. 

 

Chủ cũ của căn nhà đã dọn đi từ lâu, nhưng trong nhà không có ai, tôi gõ cửa thế nào cũng không thấy ai trả lời. 

 

Tôi đi loanh quanh một vòng, trông thấy một ông lão ngồi phơi nắng trong góc. 

 

Ông ấy trông ít nhất cũng bảy mươi tuổi, đang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. 

 

Có lẽ ông ấy nghĩ tôi là loại người đi dán tờ rơi quảng cáo trên hành lang chăng? 

 

Tôi chủ động bước tới hỏi: “Xin hỏi, trước đây có phải bà Viên Tú Mai và ông Từ Chí Cường sống ở đây không?”

 

“Cô tìm nhà này à? Từ Chí Cường sau khi điều chuyển sang nhà máy khác đã chuyển đi rồi, chuyển đi hơn chục năm rồi, cô là người nhà của họ à?” Ông lão tuy già rồi nhưng giọng chất vấn tôi rất lớn.

 

“Tôi là cháu họ xa của nhà họ.”

 

“Cháu họ xa?” Ông lão khẽ cười lạnh: “Đúng là đủ xa thật, chuyển đi lâu rồi mà cũng không biết.”

 

Họ hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của tôi.