Tôi cười khổ, nhìn thấy bức ảnh thời trẻ của mẹ tôi. Bà ấy có đôi lông mày rậm, đôi mắt to rất xinh đẹp, còn tôi, đôi mắt nhỏ giống như người cha vô dụng của tôi.
Tôi lấy ra từ túi một bao t.h.u.ố.c lá Trung Hoa đã mua từ lâu, đưa cho ông lão một bao, rồi bắt đầu hỏi thăm về chuyện của Viên Tú Mai.
Ông lão rõ ràng có chút kiêng kỵ, sau đó bà già đi tới, hai vợ chồng già mới bắt đầu kể chuyện.
Hóa ra họ cũng là nhân viên về hưu của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.
Những gì họ nói không khác gì thông tin tôi đã biết, đó là mẹ tôi sau khi tan ca đêm đã bị kẻ biến thái g.i.ế.c hại và phân xác, đến giờ vẫn chưa tìm thấy đầu, cũng chưa tìm ra hung thủ.
Hai vợ chồng già lắc đầu thở dài, liên tục nói rằng mẹ tôi tính tình tốt, hoạt bát nhiệt tình, là một người tốt.
Bà già thở dài: “Người tốt không có số phận tốt! Thương tiếc cho Tiểu Viên, còn trẻ mà đã mất rồi.”
Sau khi bà già nói xong, đứng dậy, nói rằng trên bếp còn đang nấu đồ, bà phải về trước, chỉ còn lại ông lão ngồi nguyên tại chỗ.
Lúc này, chính là thời điểm thích hợp để hỏi thông tin quan trọng, vì vậy tôi hỏi: “Ông ơi, vậy ông có biết có người tên là Lão Trần không, ông ta và Viên Tú Mai là đồng nghiệp, có thể còn làm chung một phân xưởng không?”
Câu hỏi này khiến biểu cảm của ông lão thay đổi.
Ông ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc, đôi mắt đục ngầu chất chứa sự hoài nghi. Một lúc lâu sau, ông từ từ lắc đầu: “Không biết. Chúng tôi không cùng một phân xưởng.”
Tôi vô cùng thất vọng.
Sau khi từ biệt ông ấy, tôi lại tìm vài người khác trong khu dân cư để hỏi thăm tình hình.
Hoặc là họ chuyển đến sau này, hoặc là mơ hồ chẳng biết gì cả.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang, nhưng tôi đứng giữa đó lại cảm thấy lạnh sống lưng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi cảm thấy mình như đang lạc vào một vòng xoáy khổng lồ, không còn phân biệt được phương hướng.
Muốn làm rõ vụ án từ hai mươi năm trước quả thực vô cùng khó khăn, cảnh sát còn không tra ra được, làm sao tôi có thể?
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn bất lực, chỉ có thể từng bước nặng nề đi về phía trạm xe buýt.
Tôi đứng đó một lúc lâu, đột nhiên nghĩ ra, hay là thử hỏi phòng hưu trí hoặc phòng nhân sự của nhà máy cơ khí Hồng Đằng?
Họ chắc chắn có toàn bộ thông tin nhân viên, việc tìm người họ Trần chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng khi tôi gọi điện theo số tìm được trên mạng, cả hai số đều là số không tồn tại. Tìm kiếm kỹ hơn, lòng tôi lạnh giá... Nhà máy cơ khí Hồng Đằng đã đóng cửa từ vài năm trước.
Đơn vị đó đã không còn tồn tại, nhân viên đều được sắp xếp sang các nhà máy khác hoặc phòng hưu trí của thành phố.
Muốn tiếp tục điều tra sẽ tốn nhiều công sức, hoặc phải thông qua cảnh sát, hoặc phải có người quen trong thành phố.
Hai điều này, tôi đều không thể làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chỉ biết thở dài trước sự đổi thay của thời gian, lịch sử quá khứ đã bị phủ lên một lớp bụi dày, khó lòng nhìn rõ.
Lẽ nào, tôi phải ngồi yên nhìn cuộc gọi cầu cứu của mẹ tôi từ hai mươi năm trước, thờ ơ bỏ qua, để bà ấy một lần nữa c.h.ế.t đi trong đau đớn sao?
Tôi lê bước nặng trĩu như đeo chì đến trạm xe buýt, rồi lên chuyến xe về căn phòng trọ thuê.
Trong đầu tôi lúc này rối bời như một cuộn chỉ rối không biết đâu là đầu đâu là cuối, hoang mang vô định.
Về đến nhà, tôi ngủ một mạch suốt buổi chiều. Đến tối, tôi nhận được cuộc gọi từ dì:
“Đã tìm được những đồng nghiệp đó chưa?”
Tôi thất vọng nói:
“Chưa ạ, hỏi thăm cũng không được. Chỉ tìm thấy hàng xóm đối diện căn nhà cũ, nhưng chẳng nghe ngóng được gì cả.”
Dì ngạc nhiên “Ủa?” một tiếng rồi hỏi:
“Hàng xóm đối diện? Có phải là nhà ông Trần không? Hồi đó mẹ của con gọi ông ấy là lão Trần, ông ấy làm cùng xưởng với chị ấy đó.”
“Dì nói gì?” Tôi giật mình bật dậy khỏi giường. “Người đó là lão Trần sao?”
“Đúng vậy, hồi đó ông ta hơn bốn mươi tuổi, là người cùng xưởng với chị ấy, ngoài giờ làm còn chạy xe dù. Ông ta thẳng tính, nhiệt tình, hay giúp đỡ người khác lắm.”
Trong đầu tôi vang lên những tiếng ù ù, như có tia sáng trắng lóe qua, xé toạc những suy nghĩ hỗn loạn bấy lâu.
Thì ra ông ta chính là lão Trần, thì ra người cuối cùng nói chuyện với mẹ tôi vào đêm xảy ra vụ án mạng chính là ông ta.
Vậy thì, ông ta hoặc là hung thủ, hoặc là nhân chứng của vụ án!
Nếu không, tại sao lại chột dạ đến mức này, không dám đứng ra làm chứng, cũng không dám nhận thân phận sau hai mươi năm?
Tôi lập tức cúp điện thoại, thay quần áo rồi lao ra ngoài, nhanh chóng chạy đến khu nhà tập thể của công nhân xưởng cơ khí Hồng Đằng.
Mười giờ đêm, tôi gõ cửa nhà ông ta.
Trong nhà tối mờ mờ, bốc lên một mùi khói thuốc khó chịu. Ông ta đang xem tivi, thấy tôi thì ngạc nhiên:
“Sao lại là cô nữa?”
“Tôi đến hỏi ông vài chuyện.” Tôi không để ông ta phản ứng, lập tức chen vào trong nhà.
Ông ta rõ ràng có chút căng thẳng, lê đôi dép lê bước theo sau tôi:
“Hỏi gì? Tôi nói với cậu nhiều lần rồi, Từ Chí Cường chuyển đi rồi, tôi không biết cậu ta chuyển đi đâu hết.”
“Tôi hỏi về Viên Tú Mai.” Tôi xoay người lại, nhìn chằm chằm ông ta.