Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 8



Mẫu Đơn Viên không gần, chúng ta cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa.

Đến Mẫu Đơn Viên, người đến thưởng hoa vẫn còn thưa thớt. Ta đội mũ che mặt, nắm tay Ninh vương dạo bước giữa những khóm hoa, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.

"Đây là Lộc Cửu.” Ta giới thiệu hoa cho Ninh vương: “Còn đây là Hùng Hồng."

Tuy không nhìn thấy, nhưng Ninh vương vẫn chăm chú lắng nghe: "Cây hoa mà nhà chúng ta trồng là giống gì?"

"Cây ở nhà là Thử Cô." Ta mỉm cười đáp.

"Phu nhân thật tinh ý." Ninh vương nói: “Ngày mai ta sẽ cho người mua thêm vài giống hoa khác, lúc rảnh rỗi phu nhân có thể ngắm hoa trong phủ."

Nhắc đến trồng hoa, ta cũng hứng thú hẳn lên: "Thật sao? Vậy thiếp có thể trồng thêm hoa sơn trà được không?"

Ninh vương dường như cũng bị sự hứng khởi của ta lây nhiễm: "Phu nhân, Vương phủ là nhà của nàng, dù nàng có nuôi bò cũng chẳng ai dám nói gì nàng."

Ta bật cười: "Vậy thiếp nuôi bò thật nhé."

"Vậy ta sẽ cho người xây chuồng bò cho nàng."

Thu Vũ Miên Miên

Ta cười mãi không thôi, hắn cũng nhìn ta mà cười, rồi chợt ngừng lại: "Ta nghĩ kỹ rồi, chuồng bò thì ta vẫn phải phản đối, quá hôi. Chi bằng xây cho nàng một hoa viên nhé?"

"Nhà ấm trồng hoa thì quá tốt, thiếp vẫn luôn ao ước có một cái."

Hắn mím môi cười.

Từ hồi còn ở nhà nương gia, ta đã muốn có một hoa viên, nhưng nhà cửa chật chội, cả nhà chen chúc nhau ở đã chật kín rồi, lấy đâu ra chỗ trống cho ta trồng hoa vun cỏ.

Ninh vương nghiêng đầu nhìn ta mỉm cười, dường như cũng bị niềm vui của ta lây nhiễm: "Phu nhân còn thích loài hoa nào nữa, ta sẽ cho người tìm hết về cho nàng."

Ta lập tức kể ra một loạt loài hoa mình thích, rồi chợt thấy mình quá vô tư: "Nếu có thể kiếm được Lục Giác Hồng thì tốt quá."

"Trùng hợp thật, bằng hữu của ta có đấy."

"Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Ta vui mừng ôm chầm lấy hắn: "Cảm ơn Vương gia."

Cơ thể hắn cứng đờ, tuy không ôm lại ta nhưng tâm trạng của hắn lại rất tốt, cứ cười mãi không thôi.

Tâm trạng của ta càng thêm vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ đến Mẫn Thời Dĩ, nếu ta gả cho hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ không xây Hoa phòng cho ta.

Bởi vì hoa viên nhà hắn cũng rất nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-hon-nhan-sai-lam-vftk/chuong-8.html.]

Nghĩ đến đây, ta bỗng tỉnh táo lại. Lưỡi hái tội khi quân trên đầu vẫn chưa được gỡ xuống, vậy mà ta lại còn mừng thầm vì được gả vào Vương phủ và có được hoa viên mà mình hằng mơ ước.

"Phu nhân không vui sao?" Ninh vương hỏi ta.

Ta ngẩn người, kinh ngạc trước sự nhạy bén của hắn, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của người khác.

Ta vừa định giải thích thì bỗng nghe thấy có người gọi mình: "Khương Nghiên!"

"Khương Nghiên, hôm nay trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Là Triệu Tòng Ngọc, bằng hữu tốt của tỷ tỷ ta, phụ thân nàng ta là Ngự sử ở Đô Sát viện. Trước đây Triệu Tòng Ngọc thường đến nhà tìm tỷ tỷ, nhưng với ta thì luôn lạnh nhạt.

Cảm nhận được lực nắm tay từ bàn tay kia, ta mới phát hiện ra lúc nãy mình đã vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh vương. Tim ta đập thình thịch, vội vàng buông lỏng tay ra và quay đầu lại học theo giọng điệu của tỷ tỷ chào hỏi Triệu Tòng Ngọc.

"Xin thỉnh an Vương gia, Vương phi nương nương." Tính cách của Triệu Tòng Ngọc rất giống tỷ tỷ ta, thẳng thắn bộc trực, nàng ta hành lễ xong thì lập tức bắt chuyện với ta: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi đội mũ đấy."

Ta mỉm cười đáp: "Nắng to quá, che chắn một chút."

"Ồ.” Triệu Tòng Ngọc liếc nhìn Ninh vương, thấy hắn không nhìn thấy, bèn ghé sát vào tai ta: "Ninh vương đối xử với ngươi tốt chứ?"

Ta gật đầu.

"Hì hì." Triệu Tòng Ngọc hạ giọng: “Hôm qua ta thấy Mẫn Thời Dĩ cãi nhau với muội muội ngươi, còn lo lắng cho ngươi."

"May mà ngươi không gả cho Mẫn Thời Dĩ. Ta nói cho ngươi biết, hắn ta có người khác ở bên ngoài đấy, giờ thì muội muội ngươi phải đau đầu rồi."

Ta vô cùng kinh ngạc, Mẫn Thời Dĩ có người khác ở bên ngoài sao?

Hắn ta tự xưng là thanh cao, sao có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy chứ.

"Trước đây ngươi cứ nói muội muội ngươi may mắn, theo ta thấy, vận may của nàng ta chẳng bằng ngươi đâu, hì hì."

Ta mỉm cười gượng gạo, đáp: "Chuyện của Mẫn Thời Dĩ ta còn chưa biết, để ta về nhà hỏi phụ thân mẫu thân xem sao."

Mới thành thân mà đã xảy ra chuyện này, cũng hơi quá đáng rồi.

"Ngươi cứ hỏi đi." Triệu Tòng Ngọc nói xong thì quay đầu đáp lại tiếng gọi của bằng hữu mình. Sau đó nàng ta cáo từ với chúng ta, nhưng đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì đó, bèn tiến lại gần: "Hôm nào ta đến Vương phủ tìm ngươi chơi nhé."

Nói rồi, nàng ta nhìn Ninh vương thật sâu, rồi xách váy chạy đi.

Ta nhìn bóng lưng nàng ta mà bắt đầu lo lắng.

Sau này chắc chắn sẽ còn gặp nhiều chuyện như vậy nữa, thời gian dài rồi, giấy cũng không thể gói được lửa.

"Sao vậy?" Ninh vương nắm tay ta: “Muội muội nàng xảy ra chuyện gì sao? Có cần đến xem nàng ta không?"