Chưa kịp để ta đi tìm tỷ tỷ, thì ngay ở cổng Mẫu Đơn Viên, ta đã chạm mặt nàng ta.
Hành lễ xong, nàng ta kéo ta sang một bên: "Sao ngươi và Vương gia lại ở đây?"
"Chúng ta đến từ sớm rồi." Ta nhíu mày: “Chẳng lẽ là Triệu Tòng Ngọc hẹn tỷ đến?"
Nàng ta gật đầu.
"Tỷ điên rồi sao?" Ta muốn cạy đầu nàng ta ra xem bên trong chứa cái gì: “Khương Lê và Triệu Tòng Ngọc đâu có thân thiết, nàng ta hẹn tỷ thì tỷ lập tức đến à?"
Nàng ta không phục: "Ta tự mình muốn đến ngắm hoa. Hơn nữa, những năm trước ta đều đến, năm nay đến thì có sao?"
Ta tức giận đến mức run người, nắm chặt cổ tay nàng ta đi thêm vài bước:
"Ta hỏi tỷ, chuyện tráo hôn này, tỷ có nói với Triệu Tòng Ngọc không?"
Ta nghi ngờ Triệu Tòng Ngọc cố tình, vừa gặp ta đã cho người đi hẹn tỷ tỷ ta đến. Nhưng nàng ta và Khương Lê, người vốn nên gả cho Mẫn Thời Dĩ, chẳng thân thiết gì nên không có lý do gì lại hẹn ra cả.
"Sao có thể chứ.” Ánh mắt tỷ tỷ ta lấp lánh: “Ngay cả phụ thân mẫu thân và ca ca ta còn giấu, sao có thể nói cho người khác biết được."
Mười sáu năm làm tỷ muội, chỉ cần mắt nàng ta đảo một cái, ta đã biết nàng ta đang nghĩ gì.
"Khương Nghiên!" Ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải có nhiều người ở đây, ta sẽ đánh c.h.ế.t tỷ ngay lập tức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Khương Lê, ngươi làm phu nhân rồi thì giỏi lắm sao, ngươi dám đánh ta thử xem? Có tin ta lập tức nói cho Ninh vương biết không?" Khương Nghiên ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Tính nàng ta vốn như thế, hễ nóng nảy lên là bất chấp tất cả.
Ta tức giận đến mức choáng váng đầu óc.
"Tỷ rốt cuộc có đầu óc hay không? Đây là tội khi quân, khi quân đấy!" Ta không nhịn được nghẹn ngào: "Tỷ hãy nghĩ đến phụ thân mẫu thân, nghĩ đến huynh trưởng, nghĩ đến tiểu đệ, ta cầu xin tỷ tỉnh táo lại một chút, được không?"
Khương Nghiên nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
Ta biết nàng ta đã nghe lọt tai, bèn dịu giọng xuống.
"Mau về nhà đi, trước khi ta dỗ dành được Vương gia, tỷ đừng ra ngoài nữa."
"Biết rồi biết rồi." Khương Nghiên trừng mắt nhìn ta: “Phiền c.h.ế.t đi được."
Nàng ta tức giận ra khỏi Mẫu Đơn Viên.
Thu Vũ Miên Miên
Nàng ta đi rồi, nhưng lòng ta vẫn không hề nhẹ nhõm. Ta vội vàng quay đầu nhìn quanh, quả nhiên thấy một tà áo màu đỏ tươi lướt qua dưới mái hiên.
Lòng ta cũng theo đó lạnh đi.