Bạch Mãn khóc lóc ôm chặt chân anh trai, tại sao lại như vậy chứ, cậu vừa rồi khóc thảm lắm mà.
Cặp vợ chồng trẻ nhìn thấy cảnh này bèn dắt con mình đi ra ngoài, không thể để con trai họ ảnh hưởng đến Mãn Mãn được, nếu không sợ rằng hai đứa sẽ chạy mất.
Bạch Hạc Vu cau mày lau nước mắt cho cậu: “Được rồi, sao còn khóc nữa, nhìn xem hôm qua anh trai đã can đảm thế nào, còn tiêm thuốc vào mông cơ mà, Mãn Mãn không muốn học anh trai một chút sao?”
Hôm qua khi đi bệnh viện, bác sĩ đã tiêm cho Kỳ Diệc Trần, lúc đó Bạch Mãn cũng có mặt.
Bạch Mãn vẫn nấc nghẹn: “Nhưng… nhưng Mãn Mãn không muốn tiêm... huhuhu.”
Kỳ Diệc Trần an ủi em: “Không sao đâu, Mãn Mãn chắc chắn là đứa trẻ can đảm nhất, tiêm xong rồi chúng ta sẽ đi tìm ông bà ngoại. Nếu ông bà ngoại biết Mãn Mãn là đứa trẻ can đảm, chắc chắn sẽ khen Mãn Mãn, rồi ông bà cũng sẽ có tâm trạng tốt, mà tâm trạng tốt rồi thì bệnh cũng sẽ khỏi thôi!”
Bạch Mãn dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặc cho ba Phó bế cậu lên và ngồi trên ghế, để vai lộ ra ngoài.
Bạch Mãn quay mặt đi, trong lòng tự an ủi mình, Mãn Mãn là đứa trẻ can đảm.
“Ba che tai Mãn Mãn, để Mãn Mãn không nghe thấy nhé!” Bạch Mãn nghe thấy tiếng bác sĩ Kim chuẩn bị thuốc thì cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Diệc Trần nhanh chóng che tai cho em, hôn lên trán em và an ủi: “Mãn Mãn không sợ, anh trai và ba đều ở đây mà.”
Bạch Mãn nhắm mắt lại, cố gắng tự coi mình như người điếc.
Nhưng dù không thấy, không nghe, nhưng cảm giác vẫn còn. Khi bác sĩ Kim dùng bông khử trùng để lau cánh tay cậu, cả cánh tay của Bạch Mãn đều cứng đờ.
“Huhuhuhu, Mãn Mãn sợ…” Bạch Mãn muốn rút tay lại, nhưng bị ba Phó giữ chặt không cho động đậy.
“Nhanh lên, trước khi nó phản kháng thì giải quyết nhanh đi.” Bạch Hạc Vu thúc giục.
Bác sĩ Kim không phải người chưa gặp qua chuyện này, những đứa trẻ khó đối phó hơn Bạch Mãn hắn cũng đã gặp nhiều rồi. Cậu bé như Bạch Mãn không tính là gì.
Khi kim tiêm sắp đưa vào, Bạch Mãn hét thật to, lăn lộn trong vòng tay ba.
“Aa a, đau quá, ba là kẻ lừa đảo! Huhuhu Mãn Mãn đau quá!”
Phó Tuân đau xót giữ chặt đầu cậu, không để cậu cử động, nếu bị chảy máu thì sẽ rất tồi tệ.
“Được rồi, được rồi, Mãn Mãn đừng khóc nữa.” Sau khi tiêm xong, Phó Tuân giữ miếng bông để cầm máu và nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Mãn.
Bạch Mãn chỉ biết nhắm mắt khóc thảm thiết, cậu chưa bao giờ chịu khổ như vậy.
Bạch Hạc Vu nhìn cậu cũng thấy thương xót, anh ôm lấy Bạch Mãn, rồi hôn lên trán cậu, đồng thời lau nước mắt cho cậu: “Ngoan lắm, Mãn Mãn là giỏi nhất!”
“Mãn Mãn muốn ăn đồ ngon, muốn uống coca!” Bạch Mãn nhân cơ hội yêu cầu.
Bạch Hạc Vu không biết phải làm sao, sao nhóc con này vẫn nghịch ngợm tới vậy: “Được rồi, sẽ có hết cho con.”
Lúc này Bạch Mãn mới ngừng nấc, gục đầu vào vai ba, mi mắt ướt sũng, trông thật đáng thương.
Kỳ Diệc Trần thương xót xoa xoa tay Bạch Mãn.
Bạch Mãn ngược lại an ủi anh trai: “Anh trai thật can đảm, hôm qua không khóc, Mãn Mãn không được, Mãn Mãn là đứa hay khóc. Haiz...”
Cậu còn khá tự biết mình, biết mình là đứa hay khóc.
Kỳ Diệc Trần nhìn em, ngao ngán lắc đầu, hôm qua anh vẫn còn đang bận choáng váng, dĩ nhiên không khóc rồi.
Không lâu sau khi tiêm xong đã không còn đau nữa, nhưng Bạch Mãn vẫn không chịu xuống khỏi người ba: “Không, không, phải ôm! Ba Bạch không muốn ôm Mãn Mãn thì để ba Phó ôm đi, ba Phó thích Mãn Mãn nhất, vì Mãn Mãn là đứa trẻ dễ thương nhất.”
Bạch Mãn không chịu xuống, cứ nằm lì trong vòng tay ba, hôm nay cậu chịu khổ rồi, không thể đi bộ được nữa.
Bạch Hạc Vu bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nhóc con đang lười biếng lên lầu.
Khi chương trình phát sóng đến đoạn này, khán giả đều cười chết với Bạch Mãn.
[Trời ơi, Bạch Mãn chắc không biết gì về những gì sắp xảy ra rồi? Các bác sĩ nhi khoa giỏi nhất trong việc lừa trẻ con mà.]
[Đúng vậy đúng vậy, làm bác sĩ khoa nhi thật sự không dễ, lần trước tôi đưa em trai đi tiêm, bác sĩ suýt nữa biểu diễn múa để dỗ trẻ con luôn đó.]
[Bác sĩ Kim cũng khá đẹp trai, trông thật nhẹ nhàng.]
[Hahaha, không thể không nói, nhà Phó Tuân toàn là mỹ nam, Diệc Thần, Bạch Mãn là thiếu niên đẹp trai, Hạc Hạc là bà xã xinh đẹp, ba Phó là đại soái ca, mẹ Thịnh Mỹ Yến là đại mỹ nữ, ngay cả ông bà ngoại cũng là mỹ nam mỹ nữ.]
[Đúng đúng, tôi cố tình kéo thanh tiến độ đến đây để xem Phó Tuân, còn mấy đoạn trước chưa xem, mấy đứa trẻ quậy quá làm tôi đau cả đầu, trước kia tôi cứ xem phát sóng của Phó Tuân, thấy Bạch Mãn ngoan ngoãn, ai ngờ các gia đình khác thì hoàn toàn khác biệt, từ ngày đầu tiên đã náo loạn hết.]
[Không thể chịu nổi nữa, xem ở đây thấy còn có sự khác biệt trong phong cách của các bình luận, trước đây cứ tưởng mình đang xem chương trình dạy con cái, toàn là mẹo dỗ trẻ không khóc, ăn ngoan.]
Khi họ nhìn thấy Bạch Mãn cứng đờ giả vờ muốn đi vệ sinh rồi đột nhiên lao vào khu tiêm phòng còn được bác sĩ Kim khen, khán giả đã cười vỡ cả bụng.
[Hahaha, vừa mới khen Bạch Mãn là tài năng, phút sau tôi phun nước ra, cười chết mất, sao lại ngốc thế này?]
[Điều buồn cười nhất là lúc đầu tôi còn thắc mắc sao bà xã và Phó Tuân không lo lắng, Diệc Trần cũng rất bình tĩnh, một giây sau cười vỡ bụng, tôi thật sự rất đồng cảm với Bạch Mãn, thật là tội nghiệp.]
[Tôi cười không dứt luôn, nước mắt tôi cũng chảy ra rồi, cái chính là bác sĩ Kim còn nghĩ rằng Bạch Mãn mong chờ tiêm và thật lòng khen cậu bé, lúc đó Bạch Mãn thật sự rất hoang mang.]
[Tôi đã chụp màn hình làm meme, Bạch Mãn: tôi là ai, đây là đâu, sao lại ở đây, không phải là muốn ra ngoài sao?]
[Quá đỉnh, Bạch Mãn đúng là tài năng nhỏ, lâu rồi tôi không cười đau bụng như vậy, cười đau cả bụng luôn.]
Cuối cùng, khán giả đều xem đoạn này và cười đến sảng khoái, đặc biệt là đoạn Bạch Mãn khóc thảm thiết, họ càng xem càng thấy buồn cười, thực sự muốn cười đến phát điên.
Vì vậy Bạch Mãn lại lên hot search, hashtag #Bạch Mãn chạy trốn Thất Bại Vào Phòng Tiêm Còn được Bác Sĩ Khen# và khi mọi người vào xem, tất cả đều là tiếng cười hahaha, thật sự làm người ta phải thán phục các netizen thế hệ này quá tuyệt vời, nhất là khi thấy các meme, lại càng buồn cười hơn.
Không biết Bạch Mãn có biết cậu đã bị cả đất nước thấy cảnh mình vẫn lười biếng nằm trên vai ba chơi cùng anh trai không.
"Anh trai, nắm tay Mãn Mãn, Mãn Mãn sẽ kéo anh." Bạch Mãn đưa tay ra nắm lấy tay anh trai.
Khi đó, Kỳ Diệc Trần nhanh chóng bước thêm hai bước, nắm lấy tay nhỏ của cậu, Bạch Mãn ngay lập tức cười khúc khích.
"Hí hí, Mãn Mãn nhớ ba mẹ và ông bà ngoại rồi~" Bạch Mãn nhíu mày nói với anh trai.
Kỳ Diệc Trần nhìn ra bây giờ cậu đã chẳng có vấn đề gì nữa.
"Không sao đâu, ông bà ngoại sẽ khỏe lại thôi." Lúc này Kỳ Diệc Trần rất vui, mặc dù ông bà ngoại phải phẫu thuật, nhưng căn bệnh này hiện tại hoàn toàn có thể chữa khỏi.
Ở kiếp trước, y luôn muốn biết ông bà ngoại bị làm sao mà mãi không đến tìm mình, bây giờ trong lòng y đã có chút phỏng đoán, có lẽ lúc đó ông bà ngoại đã nhập viện rồi, tình hình không rõ ràng.
May mắn là giờ mọi chuyện vẫn còn kịp.
"Cảm ơn Mãn Mãn nhé~" Kỳ Diệc Trần nắm lấy tay của cậu và cảm ơn.
Bạch Mãn không biết tại sao anh trai lại cảm ơn mình, nhưng vẫn vui vẻ cười nói: "Không sao đâu, Mãn Mãn xoa đầu anh trai nhé."
Kỳ Diệc Trần cúi đầu để cho cậu xoa tóc mình.
"Được rồi, anh trai phải cắt tóc rồi, Mãn Mãn thì không cần nữa, Mãn Mãn muốn để tóc dài." Gần đây, Bạch Mãn cảm thấy tóc dài rất cool, vì đạo diễn cũng để tóc dài, nhìn rất thần bí.
Cho nên Bạch Mãn bắt đầu thích tóc dài.
Phó Tuân chỉnh lại quần áo cho cậu rồi cọ nhẹ lên má, cười nói: "Mãn Mãn sao lại muốn để tóc dài, kiểu tóc như ba không đẹp sao?"
Bạch Mãn dùng tay sờ cằm, nhìn kỹ tóc của ba một chút, rồi chạm vào và quyết định từ chối: "Không, tóc của ba cứng quá, chẳng mềm gì cả, tóc của anh trai rất mềm."
Phó Tuân bị lời nói thẳng thừng của cậu làm cho bị nghẹn, tóc của anh đâu có cứng, anh đã dùng keo xịt tóc mà, bọn trẻ con chẳng hiểu gì về thời trang cả.
Bạch Hạc Vu đứng bên cạnh cười trộm, khiến Phó Tuân nhìn anh mấy lần.
Bạch Hạc Vu vội vàng ho hai tiếng, giả vờ nghiêm túc, làm Phó Tuân lại muốn cười.
Cả hai đứa trẻ đều là những viên ngọc sống, chỉ có thể nuông chiều chúng thôi.
"À đúng rồi, khi ông bà ngoại xuất viện, phim của ba cũng sẽ được ra mắt, vài ngày nữa ba có thể phải đi tuyên truyền, Mãn Mãn có muốn đi cùng ba không, còn không cần phải đi học nữa đó~"
Phó Tuân dụ dỗ bé con.
Bạch Mãn không nói gì, lập tức giơ tay lên: "Mãn Mãn đi, anh trai cũng đi, ba cũng đi!"
"Vậy con hỏi ba Bạch xem có đi không, dù sao các con cũng được nghỉ, chắc khoảng mười ngày đó." Phó Tuân ngại nói thẳng với Bạch Hạc Vu, nên chỉ có thể lợi dụng con mình.
"Ba đi, vì ba không thể xa Mãn Mãn, Mãn Mãn rất dễ thương." Bây giờ Bạch Mãn Vu thật sự càng lúc càng tự cao.
Bạch HạcVu nhìn mà đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn đồng ý: "Đúng rồi, ba không thể rời Mãn Mãn, ba thích Mãn Mãn nhất, đúng không?"
"Đúng vậy!" Bạch Mãn rất tự tin về điều này.
"Vậy Mãn Mãn thích ai nhất?" Kỳ Diệc Trần lắng nghe một lúc, cũng bắt đầu tò mò, y chưa bao giờ tham gia tuyên truyền phim, nhưng nghe cậu nói ba thích mình nhất, trong lòng Kỳ Diệc Trần cũng rất muốn biết Mãn Mãn thích ai nhất.
Bạch Mãn dù còn nhỏ, nhưng lúc này cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó, vì ánh mắt của ba người đều tập trung vào mình. Khiến cậu lo lắng cắn móng tay, mắt đảo quanh không nhìn ba người.
Cuối cùng, cậu ôm lấy cổ ba, ngáp một cái rồi nói: "Anh trai, vừa rồi nói gì vậy, Mãn Mãn không nghe thấy, Mãn Mãn buồn ngủ rồi."
Nói xong, cậu vùi đầu vào lòng ba không ngẩng lên.
Ba người đều cảm thấy cạn lời, Bạch Hạc Vu trực tiếp gãi gãi bụng cậu: "Con đúng là một nhóc con lanh lợi, đợi nghỉ hè xong rồi phải đi học mỗi ngày đấy." Bạch Hạc Vu đe dọa.
Nhưng lần này Bạch Mãn chẳng nói gì, vì vừa rồi cậu đã bị hỏi một câu chết người, nếu cậu mở miệng, chắc chắn sẽ rơi vào cái bẫy của ba người họ, cậu mới không ngu đâu.
Khi đến cửa phòng bệnh, Bạch Mãn lén lút thò đầu ra, gặp ngay Kỳ Thiên Thành trông rất mệt mỏi: "Ba ba!"
Kỳ Thiên Thành đã cả đêm không ngủ, nhưng nhìn thấy cậu thì vẫn cười với vẻ mệt mỏi: "Mãn Mãn đến rồi, hôm qua ba không tắm nên không thể ôm con được."
Bạch Mãn tiếc nuối "ô ô" vài tiếng.
Kỳ Diệc Trần nắm tay ba hỏi: "Mẹ đâu rồi ba?"
Kỳ Thiên Thành dẫn mọi người ngồi xuống ghế: "Mẹ con vừa ngủ, đừng vào làm phiền mẹ con, để mẹ con ngủ một lát."
Bạch Mãn nhanh chóng bịt miệng lại, vì vừa rồi tiếng của cậu quá lớn.
Cuộc phẫu thuật của ông bà ngoại bắt đầu vào buổi chiều, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, nhưng nếu để bệnh tình nghiêm trọng hơn thì có thể đã không cứu được.
Nghĩ đến đây, Kỳ Thiên Thành cảm thấy hơi sợ, may mà phát hiện sớm.
Những năm qua, chính ông bà ngoại đã giúp đỡ anh rất nhiều, ông bà như thể là cha mẹ thật sự của anh vậy, mặc dù anh vẫn chưa biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng trong lòng anh đã coi hai ông bà là cha mẹ ruột, hơn nữa anh đã học được rất nhiều điều từ họ.
Buổi trưa, Bạch Hạc Vu xuống mua cơm trưa, mọi người đều chờ ở cửa. Lúc ba giờ chiều, Hứa Ngọc Như là người đầu tiên ra ngoài vì bà phẫu thuật trước.
Tình trạng của Hứa Ngọc Như nhẹ, nên phẫu thuật nhanh chóng hoàn tất, may là, phẫu thuật của Thịnh Tùng Khang cũng thành công sau một giờ. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại Bạch Hạc Vu đang ở nhà với hai đứa trẻ, trong giờ nghỉ trưa cả hai đứa đều buồn ngủ, nên mọi người bàn bạc rồi quyết định để Bạch Hạc Vu đưa hai đứa về trước, còn Phó Tuân ở lại giúp đỡ.
Trong bệnh viện đã có không ít người nhận ra Phó Tuân, nhưng phần lớn fans của Phó Tuân tương đối lý tính, một khi xuất hiện chuyện fans tư sinh, thì chắc chắn sẽ bị toàn thể fans vùi dập, nghiêm trọng hơn còn muốn cho liên lụy tới pháp luật.
Cho nên vòng fans đều không dám trêu chọc fans của Phó Tuân, dù sao fans của anh đều rất giỏi, khẩu hiệu của bọn họ chính là không ai có thể ngăn cản sự nghiệp của anh tôi!
Nếu xuất hiện chướng ngại cản trở sự nghiệp của Phó Tuân, đều sẽ bị đánh thành anti-fan.
Lần này tuy rằng cả nhà cùng nhau tham gia gameshow, nhưng biểu hiện của Bạch Hạc Vu và bé con đều không thu hút anti-fans cho Phó Tuân, ngược lại còn giúp sự nghiệp của Phó Tuân tăng lên một bậc, đã có nhiều kịch bản tới tìm Phó Tuân hơn, dù có vợ và con trai cũng không cần lo sự nghiệp diễn bị sụp phòng.
Như vậy đã giảm được khá nhiều tổn thất.
Mặc dù không có ai tụ tập đứng xem nhưng vẫn có không ít người đăng ảnh lên nhóm fan.
【Trời ơi, tôi gặp anh trai đang ở chờ ngoài phòng phẫu thuật, người bên cạnh có vẻ là ba Kỳ, có phải ông bà ngoại bệnh rồi không?】
【Chắc không đâu, hôm trước xem livestream hai ông bà ngoại còn khỏe mạnh lắm mà, sao lại bị bệnh rồi?】
【Người già lúc nào cũng có chút không khỏe.】
【Tôi vừa nghe bác sĩ nói với mẹ Thịnh là may mà phát hiện sớm, phẫu thuật xong nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.】
【Trời ơi, thật sự lo quá, cầu nguyện cho ông bà!】
【Cầu nguyện +1!】
Bạch Mãn ở nhà cũng rất lo lắng, cậu cũng rất quan tâm tới ông bà ngoại, nhưng vừa tỉnh dậy cậu thấy mình đã ở nhà rồi.
Kỳ Diệc Trần thấy em trai lo lắng đi qua đi lại, liền hỏi chú Bạch xem tình hình thế nào.
Bạch Hạc Vu đang gọi điện với Phó Tuân nghe thấy vậy liền đưa điện thoại cho y.
Kỳ Diệc Trần còn mở video ra để xem tình hình bên đó: "Chú Phó ơi, ông bà ngoại thế nào rồi ạ?"
Vừa nghe thấy anh trai nói chuyện, Bạch Mãn từ bên cạnh ló đầu ra: "Ba ơi, ông bà ngoại ra chưa?"
Cậu nhớ là lúc ngủ ông bà ngoại vừa vào, cho nên giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào.
"Không sao đâu, Mãn Mãn và Diệc Trần có muốn xem ông bà ngoại không?"
"Muốn!" Cậu trả lời lớn.
"Mãn Mãn, Diệc Trần, đừng lo, ông ngoại sẽ về sớm thôi, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ nhé." Thịnh Tùng Khang giờ chưa thể động, yếu ớt nói.
Kỳ Diệc Trần vừa nghe thấy ông ngoại nói chuyện, không nhịn được bật khóc.
Bạch Mãn thấy anh trai khóc thì càng lo lắng hơn: "Anh trai đừng khóc, ông ngoại sẽ ổn thôi."
Thịnh Tùng Khang lo lắng nhìn hai đứa cháu: "Không sao đâu, Mãn Mãn giúp ông ngoại dỗ anh trai nhé?"
"Vâng! Mãn Mãn không khóc, Mãn Mãn cũng sẽ làm anh trai đừng khóc." Bạch Mãn cầm điện thoại, cam đoan với ông ngoại.
Bà Hứa vẫn đang ngủ nên không ai làm phiền bà. Bạch Mãn không nỡ nói lời tạm biệt với ba, cậu tắt điện thoại rồi chạy lại bên anh trai, nhìn thấy anh trai khóc đến run rẩy, cậu liền xoa đầu.
Cậu chui xuống dưới, đối diện với anh trai: "Anh đừng khóc nhé, ông ngoại sẽ về nhanh thôi."
Lúc đó Kỳ Diệc Trần đang khóc, bỗng nhiên mở mắt ra thì thấy mặt Bạch Mãn sát gần mình làm cho giật mình một cái suýt nữa hét lên.
Y vội vàng kéo Bạch Mãn lên: "Ừ ừ, Mãn Mãn nói đúng, anh trai không khóc nữa."
Bạch Mãn đi qua đi lại, đưa khăn giấy và vứt rác cho anh trai.
"Cảm ơn Mãn Mãn nhé~"
"Không có gì đâu, hihi~"
Bạch Hạc Vu nhìn Kỳ Diệc Trần trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau khi đến đây, anh luôn cảm thấy rất kỳ quái, ngoài con mình ra, anh chưa bao giờ tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Nhưng dù vậy vẫn luôn có chút nghi ngờ nhưng không tìm ra lý do tại sao.
Nhưng vừa rồi, nhìn phản ứng của Kỳ Diệc Trần, cộng thêm việc sáng nay ở khoa nhi gặp một vài đứa trẻ tương tự, anh cũng đoán ra đôi chút.
Có lẽ Diệc Trần không phải chỉ là một đứa trẻ.
Bạch Hạc Vu nén sự nghi ngờ trong lòng và quyết định quan sát thêm.
Tối hôm đó, ba Kỳ và mẹ Thịnh vẫn chưa về, nhưng Phó Tuân đã về.
"Chiều mai chúng ta sẽ đón họ xuất viện, về nghỉ ngơi ở nhà chứ bệnh viện ồn ào quá, không thuận tiện cho việc hồi phục. Hai ông bà cũng thích ở nhà, dù sao cũng thoải mái hơn ở bệnh viện, anh đã thương lượng với bác sĩ rồi, cho nên dự định ngày mai xuất viện luôn." Phó Tuân cởi áo khoác, giải thích cho hai cặp mắt to đang chăm chú nhìn mình.
"Wow, thật tuyệt quá! Đây là sự thật ạ? Ngày mai là có thể gặp ông bà ngoại rồi, Mãn Mãn nhớ ông bà lắm." Bạch Mãn cực kỳ phấn khích.
Kỳ Diệc Trần cũng rất vui, chỉ cần ông bà ngoại khỏe mạnh là tốt rồi.
Khi đến giờ tắm, Bạch Mãn bị từ chối việc đi tắm rửa.
"Sao vậy ạ?" Cậu ngây thơ mở to con mắt, dù không đổ mồ hôi nhưng cậu muốn xuống nước chơi.
Bạch Hạc Vu nói: "Vì con vừa mới tiêm vắc xin xong, theo như hướng dẫn mà ba ghi chép lại, thì sau khi tiêm vắc xin xong không được tắm."
Bạch Mãn thất vọng thở dài: "A..."
Vắc xin thật đáng ghét, cậu muốn chơi nước mà!