Bạch Mãn không muốn đến nhà trẻ nên cả tuần nay đều ở nhà chơi cùng ông bà ngoại, mỗi ngày cũng đều vui vẻ không ngừng. Bạch Hạc Vu thấy cậu có lòng hiếu thảo nên cũng không để ý, nhưng do ở nhà lâu quá nên cậu bắt đầu trở nên nghịch ngợm.
Cậu còn thích kể chuyện cho ông bà ngoại nghe, nhảy múa thì lại càng hứng thú hơn khi có khán giả. Nhờ vậy mà Bạch Hạc Vu cũng được giải phóng, không cần phải nhìn cục thịt nhỏ xoay vòng nhảy múa trước mặt mình nữa.
Hứa Ngọc Như sợ cháu ngoại mệt nên thỉnh thoảng lại nhờ cậu đi lấy nước, coi như để cậu nghỉ ngơi.
"Bà ngoại ơi, nước của bà ngoại đây~" Bạch Mãn rất lễ phép bưng trà bưng nước đến cho bà. Nhưng tất nhiên là mang nước nguội bởi vì nước nóng thì trẻ con không được phép chạm vào.
"Cảm ơn Mãn Mãn. Mãn Mãn có thể giúp bà ngoại mang cái ghế ra ngoài không? Bà muốn ra ngoài ngồi một chút." Hứa Ngọc Như đã có thể chậm rãi đi lại.
Sau vài trận mưa, thời tiết cũng không còn oi bức nữa, mà đã có chút hơi thở của mùa thu. Lúc này ngồi trong sân ngắm hoa, tận hưởng làn gió mát thật sự rất dễ chịu.
Dù hôm nay hoa chưa nở được, nhưng tất cả đều được chăm sóc rất tốt. Nhìn những mầm non này, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng rực rỡ vào năm sau.
Dạo gần đây Bạch Hạc Vu còn nghiên cứu cách làm nhà kính, cố gắng giúp những cây non này vượt qua mùa đông.
Bạch Mãn vui vẻ đáp lời, đẩy chiếc ghế ra giữa sân. Trong kho dụng cụ cạnh sân vốn có ghế sẵn, nhưng cậu không thể nhấc nổi. Cuối cùng, nghĩ nghĩ ra cách đẩy ghế ra ngoài tiết kiệm được không ít sức lực.
"Xong rồi bà ngoại ơi! Để Mãn Mãn đỡ bà qua đây." Bạch Mãn bận rộn chạy qua chạy lại, thấy bà ngoại chuẩn bị đứng dậy thì lập tức chạy tới giúp đỡ.
"Cảm ơn Mãn Mãn nhé." Hứa Ngọc Như cười hiền hậu. Trong khoảng thời gian dưỡng thương này nhờ có Bạch Mãn bên cạnh mà bà không cảm thấy nhàm chán hay buồn bực.
Bạch Hạc Vu đứng bên cạnh nhìn thấy liền đứng dậy giúp đỡ bà. Bây giờ Bạch Mãn vẫn chỉ là một nhóc con lùn tịt, có thể đỡ được ai cơ chứ.
“Hehe, ba thật giỏi!” – Cậu khen ngợi ba mình.
Bạch Hạc Vu ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ, nhưng khóe miệng hơi cong lên đã tiết lộ cảm xúc thật sự của anh.
Hứa Ngọc Như tựa vào ghế, nhìn Bạch Hạc Vu dẫn con bận rộn trong vườn mà cảm thấy thư thái hẳn.
Bạch Mãn cũng bắt chước rất ra dáng, cậu cầm một chiếc xẻng nhựa đồ chơi, đeo chiếc mũ che nắng của ông ngoại trên lưng, lon ton chạy theo sau ba mình.
Chiếc mũ quá to nên cậu đội không vừa nhưng lại không muốn bỏ, cuối cùng Thịnh Tùng Khang nghĩ ra cách là buộc nó sau lưng cho cậu.
“Ba ơi, Mãn Mãn giúp ba bắt sâu nhé~” Bạch Mãn thấy ba không để ý đến mình, liền tìm cách thu hút sự chú ý của anh.
“Bây giờ chưa cần bắt sâu, Mãn Mãn ra chơi với bà ngoại trước đi. Ba phải dọn dẹp chỗ này một chút, có thể sẽ đụng trúng con đó. Khi nào ba phủ lớp màng trong suốt lên Mãn Mãn hãy quay lại giúp ba nhé?” Bạch Hạc Vu đang tự học theo hướng dẫn để dựng nhà kính cho vườn hoa.
Sợ làm con bị thương, anh đành tìm cách đuổi thằng bé ra xa.
Bạch Mãn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, phủi bùn đất dưới chân rồi chạy đến đứng bên bà ngoại, chăm chú nhìn ba làm việc.
Nhưng đứng một lúc, nhóc con lại không chịu yên. Cậu chống cằm, ngồi xổm bên cạnh vườn hoa, lười biếng hỏi: “Ba ơi, sao ba Phó vẫn chưa về ạ? Còn chú Vu Trúc nữa, sao chú không đến nhà mình? Con nhớ chú ấy quá.”
Nghe vậy, Bạch Hạc Vu lập tức cạn lời – có mà con nhớ đồ ăn ngon của người ta thì có.
“Ba Phó ngày mai sẽ về, còn đón con lên TV nữa đó. Mãn Mãn đã đồng ý rồi mà, có thấy sợ không?” Bạch Hạc Vu vừa cầm xẻng vừa hỏi.
“Không sợ!” Bạch Mãn hô lớn. Chỉ cần không bắt con đi học, cái gì con cũng không sợ!
Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc khánh, cũng tiện dẫn hai đứa trẻ đi chơi. Bạch Hạc Vu cũng đi theo, nên Phó Tuấn sẽ dẫn cả nhà tham gia buổi tuyên truyền, còn có thể xem phim và vui chơi một vòng.
Từ nhỏ đến giờ Bạch Mãn chưa từng đi chơi xa, vừa nghe được đi chơi đã háo hức vô cùng. Chuyện này cũng khiến cho Phó Tuấn đau lòng không thôi, ngay cả Bạch Hạc Vu cũng có chút áy náy. Không phải anh không muốn đưa con đi chơi, mà là trước đây anh còn đang dưỡng thương, hơn nữa sức khỏe của Mãn Mãn khi đó cũng yếu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi chơi xong có thể đi thẳng đến núi Gấu Trúc, tận hưởng vài ngày thư giãn.
—-----------
Bên phía Phó Tuân, Vu Trúc sắp vò đầu đến trọc.
Anh đi vòng quanh văn phòng hai lần, nhìn Phó Tuân đang chăm chú đọc kế hoạch, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh, ngày mai chị dâu và Mãn Mãn đều đến sao?”
Phó Tuân lười biếng ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Ừ, chị dâu và Mãn Mãn đều chưa từng đi chơi, đây là cơ hội tốt để đưa họ ra ngoài gặp gỡ mọi người.”
Vu Trúc nghĩ thầm: Thế còn em thì sao đây? Vừa nghĩ đến việc mấy ngày tới phải dẫn hai “chú gấu trúc” đi dạo phố, hắn đã muốn nghẹt thở. Đây là cơ hội khó khăn lắm mới giành được, kêu hắn từ bỏ thật sự không cam lòng.
Cuối cùng, Vu Trúc xác nhận lại: “Anh à, chị dâu và Mãn Mãn sẽ không dễ dàng ‘động miệng’ đúng không?”
Hắn sợ lấy cái cái thân hình bé nhỏ của mình sẽ không chịu nổi.
Cuối cùng Phó Tuân cũng hiểu được nỗi lo của quản lý nhà mình. Anh đặt tập tài liệu xuống, nói: “Yên tâm đi, anh đảm bảo không để em xảy ra chuyện. Đã dẫn em ra ngoài thì sẽ mang em về nguyên vẹn.”
Lúc này Vu Trúc mới an tâm: “Anh nói rồi đấy nhé, nhất định phải bảo vệ em đó.”
Hắn còn làm bộ dáng yếu đuối, nhưng Phó Tuân chán ghét trực tiếp đuổi ra ngoài.
Buồn nôn quá rồi.
Vu Trúc cười hì hì rồi mới rời đi.
—----------
Kết quả là hôm sau, khi gặp hai “chú gấu trúc” ở sân bay, Vu Trúc vẫn run lẩy bẩy.
“Chú ơi, chú sao vậy?” Kỳ Diệc Trần thấy chú Vu Trúc run cầm cập bên cạnh thì tò mò hỏi.
“Không… không sao.” Vu Trúc cố gượng cười, hắn muốn kiểm soát đôi chân đang run rẩy của mình, nhưng chúng lại không nghe theo lệnh.
Kỳ Diệc Trần càng lo hơn. Y sợ chú Vu Trúc lại đột ngột tè dầm giữa sân bay đông người mất.
“Chú ơi, hay là chú đi giải quyết trước đi? Còn một lúc nữa mới lên máy bay mà.” Kỳ Diệc Trần nghiêm túc đề nghị.
Bạch Mãn đang buồn ngủ trong lòng ba nghe vậy bỗng tỉnh táo hơn. Cậu cũng muốn đi vệ sinh.
Cậu ngái ngủ đưa tay về phía Vu Trúc: “Chú ngon lành ơi, Mãn Mãn cũng muốn đi vệ sinh.”
Nhìn bàn tay nhỏ xíu chìa ra, Vu Trúc suýt chút nữa bật khóc.
Cuối cùng vẫn là Phó Tuân cứu người đại diện đang sợ hãi ra. Anh dỗ dành cậu: “Để ba bế con đi nhé?”
Bạch Mãn tiếc nuối thu tay lại. Thực ra, cậu chỉ muốn nhân cơ hội để ngửi thử mùi trúc.
Có chú Vu Trúc ở bên, hôm nay cậu thấy thèm ăn hơn hẳn.
Bạch Hạc Vu nhìn bộ dạng sợ hãi của Vu Trúc mà không nhịn được nói: “Rốt cuộc cậu sợ cái gì? Bây giờ có Cục Quản lý Yêu Quái rồi, tôi đâu có thật sự ăn thịt cậu được đâu.”
Tại sao gặp bọn họ là sợ đến mức tè ra quần luôn vậy?
Vu Trúc xấu hổ che mặt. Anh biết điều đó, nhưng nỗi sợ là phản xạ tự nhiên mà!
May mà trên máy bay, chỗ ngồi của anh cách bọn họ khá xa, cuối cùng cũng có một khoảng không gian để thở.
Bạch Mãn thì cứ nhìn chú Vu Trúc chằm chằm, đến mức chảy cả nước miếng.
Bạch Hạc Vu lau miệng cho con: “Kiềm chế chút đi. Ngày thường không thiếu đồ ngon để ăn, sao bây giờ lại thèm thuồng vậy chứ?”
Bạch Mãn cười hì hì – bởi vì đây là lần đầu tiên con gặp một cây trúc biết đi đó!
Vừa xuống máy bay đã có người của đoàn làm phim đến đón, xe đưa họ về khách sạn gần địa điểm tổ chức sự kiện buổi tối.
Phó Tuân đặt một phòng suite để cả nhà bốn người cũng nhau ở chung, như vậy sẽ an toàn hơn.
Lần đầu tiên Bạch Mãn ở khách sạn, trên đường đi cứ trầm trồ mãi.
Bạch Hạc Vu lén nói với Phó Tuân: “Đây cũng là lần đầu tiên nó đi máy bay, sao không thấy nó hào hứng thế nhỉ?”
Phó Tuân suy nghĩ một chút: “Có lẽ do mải nghĩ đến Vu Trúc.”
Bạch Hạc Vu thấy cũng đúng.
Bạch Mãn kéo tay anh trai chạy về phía trước: “Ba ơi, nhanh lên! Ở đây mềm quá nè~”
Bạch Mãn cảm thấy bước trên sàn nhà như đang giẫm lên bông, mềm mại vô cùng, hơn nữa nơi này rất rộng, còn rộng hơn cả nhà của bé.
Kỳ Diệc Trần giữ chặt em trai không cho chạy loạn, mặc dù chính y cũng rất phấn khích.
Y chưa từng cùng ba mẹ ra ngoài nhiều lần, trước đây cũng chưa có trải nghiệm này, bây giờ nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ như Bạch Mãn vậy.
“Anh ơi, nhìn kìa, chúng ta đến rồi!” Bạch Mãn đứng trước cửa, chỉ vào số phòng trên cửa nói.
“Ừm, đúng thật, Mãn Mãn giỏi quá!” Kỳ Diệc Trần không ngờ cậu lại có thể tìm thấy phòng.
Bạch Mãn lại lon ton chạy về tìm ba: “Ba ơi, nhanh lên!”
Phó Tuân bế bé con vừa chạy đến trước mặt mình lên, Bạch Mãn giật mình hét to: “Ba xấu xa!”
Phó Tuân cố tình dùng trán chạm vào bụng bé, nói: “Sao Ba lại xấu xa? Hửm?”
“Khà khà khà, nhột quá~ Mãn Mãn sai rồi~” Bạch Mãn bị ba cù đến nhột, cười khúc khích không ngừng.
Đến khi mọi người vào phòng, Bạch Mãn cũng cười đến mệt lả, cậu ngồi bệt trên sofa thoải mái đung đưa đôi chân nhỏ, thay đổi môi trường làm tâm trạng cậu vui vẻ hơn hẳn.
“Nơi này có hai phòng, tối nay Mãn Mãn ngủ chung với anh được không?” Kỳ Diệc Trần ngồi cạnh bé hỏi.
Bạch Mãn lăn một vòng rồi trực tiếp nằm úp lên bụng anh trai, cái mông nhỏ nhích nhích: “Được ạ~”
Bạch Hạc Vu cũng hài lòng, dù sao phòng rất rộng, hơn nữa đây là tầng cao nhất, buổi tối còn có thể lên ngắm cảnh.
“Chiều nay mấy giờ anh đi trang điểm?” Bạch Hạc Vu khẽ chọc chọc Phó Tuân tò mò hỏi, thực ra anh vẫn có chút hiếu kỳ về cuộc sống của một đại minh tinh.
“Ba giờ chiều, năm giờ phải đến nơi tổ chức sự kiện, sáu giờ khai mạc lễ ra mắt.” Phó Tuân xem lịch trình mà Vu Trúc gửi đến.
“Chiều nay chúng ta có thể đi chọn quần áo trước, bốn người chúng ta có thể mặc cùng một bộ sưu tập luôn.” Phó Tuân vừa nói xong, Bạch Mãn nghe thấy sáng rực mắt lên đầy hứng thú.
“Thật sao? Ba ơi, Mãn Mãn cũng có quần áo mặc ạ?” Cậu trượt xuống khỏi sofa, chạy đến ôm lấy chân ba.
Bạch Hạc Vu nhanh tay chặn cậu lại, nhéo nhéo đôi má phúng phính: “Tất nhiên là thật rồi, Mãn Mãn muốn mặc đồ giống ba không?”
“Muốn ạ! Anh cũng phải mặc giống vậy luôn.” Bạch Mãn không quên kéo anh trai vào cùng.
Kỳ Diệc Trần hơi do dự nhưng cũng đứng dậy, y cũng có chút động lòng.
Nhìn phản ứng của cả nhà, trong lòng Phó Tuân cũng rất vui.
Anh liền gọi điện cho Vu Trúc bảo hắn gửi thêm quần áo đến.
Vu Trúc gần như muốn khóc khi nhận được cuộc gọi. Quả nhiên, cuộc gọi này đã đến. Vậy mà lại bắt hắn đi chọn quần áo cho hai yêu quái! Một yêu quái trúc như hắn mà phải chọn đồ cho yêu quái gấu trúc, có hợp lý không chứ!!
Nhưng ông chủ đã lên tiếng, hắn vẫn phải xuất phát thôi.
Thở dài một hơi, Vu Trúc đành lên đường, chỉ mong sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi tránh xa Bạch Hạc Vu và Mãn Mãn. Bạch Hạc Vu thì không sao, nhưng ánh mắt của Mãn Mãn quá đáng sợ, cứ nhìn hắn chằm chằm như sắp ch.ảy nước miếng.
Vu Trúc sầu não sờ mặt mình, sao một bé con đáng yêu thế mà lại tham ăn đến vậy chứ?!
Hôm nay Vu Trúc sắp bị Mãn Mãn dọa đến vỡ mật rồi!