Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 53



Mọi người ngủ trưa một giấc rồi mới xuất phát.

Vu Trúc đặt quần áo ở cửa rồi chuồn mất, buổi chiều có trợ lý đi theo là được, hắn thật sự không ở lại nổi.

“Vu Trúc không vào à?” Bạch Hạc Vu vừa ngủ dậy, ngái ngủ hỏi.

Phó Tuân bật cười xoa xoa chỏm tóc dựng lên của anh, cười nói: “Cậu ta không dám vào.”

Cũng đúng, Bạch Hạc Vu uể oải ngáp một cái rồi chạy đi trêu nhóc con, không thể để bé ngủ quá nhiều, không thì tối lại khó ngủ.

“Ba ơi, Mãn Mãn dậy rồi!” Bạch Mãn vốn đang mong chờ bộ quần áo đẹp, nên không ngủ sâu giấc, nghe thấy tiếng ba nói chuyện liền thức dậy, nhưng cậu vẫn đặt chân lên người anh trai, chờ ba đến bế.

Bé con nhàm chán chọc chọc vào má anh trai, mềm mềm.

Bạch Hạc Vu vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, đầu đầy vạch đen, lập tức bế nhóc con ra ngoài, vỗ nhẹ vào mông bé: “Làm anh con thức dậy rồi, nhóc hư.”

Bạch Mãn không quan tâm, cười khanh khách, còn ngửa đầu định sờ mặt ba, mềm mềm nhưng hơi lạnh: “Ba ơi, mát mát.”

Bạch Hạc Vu đang mặc quần áo, không nghe rõ: “Mẫu hậu gì cơ?”

“Là mát mát, mặt ba lạnh lạnh~” Bạch Mãn bị lột sạch nằm tr.ần tr.ụi trên sofa.

Bạch Hạc Vu vội vàng mặc quần áo cho bé, vì Phó Tuân đóng vai đại tướng quân nên trang phục lần này đều là cổ trang, bé con mặc bộ y phục tiểu thư đồng, nhìn bụ bẫm đáng yêu không tả nổi.

“Đáng yêu quá! Ba hôn một cái nào~” Bạch Hạc Vu bị bé làm cho tan chảy.

Bạch Mãn chủ động ngửa mặt lên, chạm môi vào ba một cái.

“Hôn hôn~ Ba ơi, Mãn Mãn giúp ba mặc quần áo nha~” Cậu nhìn bộ hán phục dài của ba, trong lòng rất hâm mộ, đẹp quá đi!

“Thôi thôi, ba tự mặc được rồi, con chỉ tổ phá thêm thôi.” Bạch Hạc Vu nhanh chóng đẩy cậu ra, trước khi cậu kịp phản ứng đã chạy sang phòng bên cạnh mặc đồ.

Lúc này, Phó Tuân dắt Kỳ Diệc Trần đi ra, Bạch Mãn vừa nhìn lập tức sáng mắt, dang tay về phía anh trai: “Anh ơi, Mãn Mãn giúp anh mặc đồ nha, giống nhau luôn đó~”

Cậu vừa nhìn qua, phát hiện quần áo của mình và anh trai giống nhau, chỉ có bộ của ba Phó là xấu nhất, màu đen xì, cậu không thích.

Kỳ Diệc Trần vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, trông dịu dàng hơn hẳn bình thường, y ngẩn ngơ gật đầu, rồi bị chú và em trai lột sạch.

Cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, y mới giật mình phản ứng lại: “A, phải cởi hết luôn à?”

“Đương nhiên rồi!” Bạch Mãn đưa quần áo cho ba nhờ mặc giúp anh trai.

Đến khi mặc xong, Bạch Mãn vui vẻ vô cùng, tuyệt quá, y chang nhau luôn!

“Anh là anh trai, em là em trai.” Bé con chỉ vào trang phục của hai người.

Kỳ Diệc Trần cũng rất vui, y thích việc được mặc đồ giống em trai.

Phó Tuân kiểm tra một lượt, rồi giúp hai đứa nhỏ mang giày, dặn chúng ra ngoài chờ còn mình vào phòng thay đồ.

Anh mặc một bộ đồ đen toàn thân, còn có một chiếc áo choàng, chính là trang phục của nhân vật anh đóng trong phim.

Vừa bước ra, Phó Tuân khiến Bạch Mãn sợ hãi, cậu vội trốn sau lưng anh trai, do dự một lúc rồi trực tiếp trèo lên lòng Bạch Hạc Vu, người đang ăn trái cây. Thấy ba không ôm mình, cậu liền kéo tay ba đặt lên bụng nhỏ của mình, sau đó co rúm người lại, vùi đầu vào lòng ba, khẽ nói: "Sợ quá!"

Ba cậu cầm theo một thanh kiếm, toàn thân mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, không cười chút nào, làm cho Bạch Mãn hoảng sợ.

Bạch Hạc Vu ngẩn người: "???" Sợ cái gì chứ?

Vẫn là Kỳ Diệc Trần hiểu em trai, y nhìn Phó Tuân rồi nói: "Chú Phó, chú có thể bỏ kiếm xuống không? Mãn Mãn bị dọa rồi."

Phó Tuân vốn cố tình làm thế, cứ tưởng con trai sẽ thích thú, ai ngờ lại làm con sợ hãi. Anh vội vàng thu kiếm lại, áy náy cười với Bạch Mãn: "Mãn Mãn đừng sợ, vẫn là ba đây mà~"

Lúc này, Bạch Mãn mới hé khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi lòng ba Bạch, ấm ức nói: "Ba hung dữ quá!"

Phó Tuân dở khóc dở cười.

Sau đó, anh ôm con trai dỗ dành. Khi bọn họ đi xuống, tình cờ gặp các thành viên khác trong đoàn phim. Ai nấy đều đã thay trang phục, nhưng rõ ràng gia đình Phó Tuân mặc đẹp nhất.

Diễn viên đóng vai nam hai là một diễn viên trẻ, diễn xuất khá tốt nhưng vận may chưa tới, gần đây mới bắt đầu nổi tiếng, trong lòng thấy rất biết ơn Phó Tuân.

Thấy Phó Tuân, hắn liền chào trước: "Chào anh Phó, đây là chị dâu, Mãn Mãn và Thần Thần phải không? Dễ thương quá!"

Mọi người lần lượt chào hỏi nhau, ngay cả Bạch Mãn cũng vẫy tay nhỏ xíu chào lại. Nhưng ngay khi vào thang máy, cậu bỗng cảm thấy một luồng ác ý ập đến, nhưng không phải từ người vừa nói chuyện.

Lúc này, nữ diễn viên đóng vai nữ phụ ba vẫn đứng im lặng bên cạnh nam hai đột nhiên lên tiếng: "Chào, chào anh Phó! Chào mọi người!"

Cô ta có vẻ lấm lét, như thể rất sợ hãi, ai không biết còn tưởng gia đình bốn người họ đã làm gì cô ta.

Ngay khi người phụ nữ đó lên tiếng, Bạch Mãn cảm nhận được luồng ác ý càng nặng hơn, nhưng cậu không hiểu tại sao, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Nghe cô ta nói, Bạch Mãn lập tức dang tay về phía ba Bạch, nóng lòng muốn chui vào lòng ba trốn.

Bạch Hạc Vu đón lấy con, đồng thời chắn Kỳ Diệc Trần ra sau lưng. Lúc này, ngay cả Phó Tuân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nữ phụ ba cảm thấy khó chịu, tim như bị dây leo siết chặt, dường như có ai đó đang điều khiển cơ thể cô ta.

Nam hai vốn không thân thiết với nữ phụ ba, thấy tình hình như vậy liền lập tức né sang phía Phó Tuân.

Ngay sau đó, họ thấy trên mặt nữ phụ ba nổi lên những đường gân xanh. Không, đó không phải gân, mà là dây leo!

"Ngươi dám đưa em gái ta đến Cục Quản lý Yêu quái, hôm nay đừng mong sống sót mà rời đi!" Giọng nữ phụ ba khàn khàn, âm u và đáng sợ.

Nghe vậy, Phó Tuân mới nhớ ra, anh đã gửi hồ sơ phạm tội của Lục Hà cho Cục Quản lý Yêu quái. Không ngờ bên phía cục hành động nhanh như vậy, mới đó mà đã bắt giữ ả, bảo sao mấy ngày nay không thấy Lục Hà lên hot search nữa.

Thì ra đã bị bắt.

Anh đứng chắn trước mọi người, cầm thanh kiếm đạo cụ lớn tiếng chất vấn: "Cô có quan hệ gì với Lục Hà?"

Trong lúc nói chuyện, Phó Tuân lén nhấn nút mở cửa thang máy, nhưng phát hiện tất cả nút bấm đều đã tắt.

Nam hai sợ đến co rúc vào một góc, ước gì có thể ngất xỉu ngay lập tức. Mình vừa gặp phải yêu quái sao?

Thật đáng sợ! Anh Phó thật lợi hại, dám trực tiếp đối đầu với yêu quái!

Bạch Hạc Vu ôm chặt Bạch Mãn, lòng cũng vô cùng lo lắng. Mãn Mãn sợ đến thế, chứng tỏ kẻ này không hề tầm thường.

Ở đây chỉ có anh có thể đối đầu với con yêu quái này. Nghĩ vậy, anh liền đặt Bạch Mãn vào lòng Kỳ Diệc Trần: "Thần Thần, ôm chặt em rồi cùng chú kia nép vào một góc."

Nam hai lập tức kéo hai đứa trẻ lại chắn trước mặt bọn họ. Anh Phó và chị dâu đã mạnh như vậy rồi, anh không thể trở thành kẻ vướng víu được.

Răng va vào nhau lập cập, hắn run rẩy nói: "Đừng, đừng sợ... Đừng sợ..."

Lúc này, toàn thân nữ ba đã bị dây leo thao túng, mơ hồ nghe được tiếng kêu đau đớn từ linh hồn thật của cô ta: "Giết ta đi! Giết ta đi! Ta đau quá!"

Dây leo yêu quái không trả lời Phó Tuân, mà lập tức tấn công.

Cành cây thô to lao thẳng về phía Bạch Hạc Vu. Nó không nhắm vào Phó Tuân, vì nó cảm nhận được dường như trên người anh có thứ gì đó bảo vệ. Vì vậy, nó chọn tấn công Bạch Hạc Vu, người vừa khỏi bệnh.

"Tiện nhân, chuẩn bị chờ chết đi! Chính ngươi đã khiến em gái ta không thể đến bên Phó Tuân! Còn thằng nhóc kia nữa, lát nữa ta sẽ xử lý nó!"

Giọng nói đáng sợ vang vọng khắp không gian chật hẹp. Bạch Mãn cảm thấy cả người nóng bừng, rồi ngất lịm.

Kỳ Diệc Trần lo lắng tột độ, nhưng dù lay thế nào em trai cũng không tỉnh lại.

Cửa thang máy bị yêu quái khóa chặt, Kỳ Diệc Trần cảm thấy giận dữ, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập lửa hận.

Qua vài lượt giao đấu, yêu quái hiện đang quay lưng về phía họ.

Bạch Hạc Vu cũng bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu, lau khóe miệng, mắt đầy lửa giận.

Anh tung một đòn mạnh, đẩy yêu quái về phía cửa thang máy, khiến nó chật vật mãi không đứng dậy.

Bạch Hạc Vu lại nôn ra máu. Phó Tuân đang cố gắng tìm cách phong tỏa yêu quái, trong lòng lại gấp gáp.

Thanh kiếm bị hất văng, rơi ngay trước mặt Kỳ Diệc Trần.

Y lập tức giao em trai cho nam hai, lặng lẽ đứng dậy, nhặt kiếm lên, nhân lúc yêu quái không chú ý, đâm thẳng vào lưng nó!

Y còn chưa kịp phản ứng, đã bị hất văng ra xa. Cửa thang máy đột nhiên mở ra — Người của Cục Quản lý Yêu quái đã đến!

Đây là cảnh cuối cùng mà Kỳ Diệc Trần còn nhớ. Trước khi nhắm mắt lại, y vẫn nghĩ về em trai mình.

Em trai phải nhanh chóng đến bệnh viện, em trai nhất định phải ổn…

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Kỳ Diệc Trần.

“Em trai—!” Kỳ Diệc Trần đột nhiên ngồi bật dậy. Người bên cạnh vội vàng ấn cậu xuống, nói: “Mãn Mãn đang ngủ ở phòng bên cạnh, cẩn thận vết thương rách ra đấy.”

Người đó là Kỳ Thiên Thành. Những ngày qua, Kỳ Thiên Thành cũng chịu không ít cú sốc — con trai bị đánh đến mức phun máu và phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Gia đình Phó Tuân cũng chẳng khá hơn, khi được đưa đến bệnh viện, cả người đều là máu, thậm chí buổi công chiếu phim hôm đó cũng bị hủy bỏ.

Không còn cách nào khác, vì chỉ còn nữ chính có mặt, tất cả những người khác đều vào bệnh viện, khiến ban tổ chức hoảng sợ muốn chết.

Lúc này, Kỳ Diệc Trần mới biết rằng mình đã hôn mê suốt ba ngày. Bạch Mãn cũng vậy. Trong số họ, chỉ có Phó Tuân bị thương nhẹ nhất nên tỉnh lại sớm hơn, còn Bạch Hạc Vu vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Điều này khiến Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành sợ đến mức không còn tâm trạng để tìm hiểu xem mình có phải đã đến bệnh viện quái vật hay không. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bốn người, suýt nữa hai người đã ngất xỉu.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, họ mới nhận ra một sự thật — Bạch Hạc Vu và Bạch Mãn là yêu quái!

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu họ không phải là sợ hãi, mà là vui mừng. Có tận hai con gấu trúc xuất hiện ngay bên cạnh họ!

Đó là gấu trúc - là quốc bảo đó!

Những ngày qua, Kỳ Thiên Thành cứ bám lấy giường của Bạch Mãn, nhìn đôi chân và bàn tay nhỏ xíu của bé, trông mũm mĩm vô cùng đáng yêu.

Nếu không phải vì Bạch Mãn vẫn còn hôn mê, Kỳ Thiên Thành hận không thể ôm bé mà xoa nắn một trận đã đời.

Sao lại đáng yêu đến thế chứ!

Bạch Hạc Vu cũng rất đáng yêu, nhưng bây giờ tình trạng của anh quá thảm — bộ lông trên người thì lộn xộn, thậm chí ở mông còn bị trọc một mảng.

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều xót xa và phẫn nộ.

Tên yêu quái dây leo đó cũng đã bị bắt. Nữ phụ số ba hiện giờ cũng bị tra tấn đến mức chưa tỉnh lại, chắc chắn sau này không còn đất sống trong giới giải trí nữa. Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Còn tên yêu quái dây leo ấy, bây giờ đang bị nhốt trong ngục, đoàn tụ với "cô em gái tốt" của mình.