Giấc ngủ của Lục Xuyên là vô cùng ngọt ngào.
Bộ drap giường bằng vải cotton mềm mại dường như giặt qua vô , giờ đây như đang quấn lấy trong một cái kén. Căn nhà tĩnh lặng một tiếng xe cộ, tiếng cãi vã ồn ào từ hàng xóm, cũng chẳng tiếng trẻ sơ sinh ...
Chỉ tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, hòa cùng gió thổi, rơi lả tả lên đám lá khô.
Anh ngủ một giấc sâu hiếm và vô cùng ngon lành.
Trong phòng tối đen, Lục Xuyên lờ mờ nhớ lúc xuống Tống Đàm kéo rèm giúp. Lúc bật đèn bàn lên, lấy điện thoại mới phát hiện…
Đã chín giờ tối .
Nghĩ một chút, nhắn tin cho Tống Đàm.
[Tỉnh .]
Chốc lát cửa phòng gõ nhẹ, tay nắm cửa cũng xoay động, đôi mắt cong cong tươi tắn của Tống Đàm ló : “Ngủ ngon chứ?”
Lục Xuyên xoa thái dương, chống tay dậy giường, mái tóc rối bời và gương mặt thanh tú để lộ vẻ ngoan hiền khác thường: “Ngon quá, chắc tối nay ngủ nữa.”
Cũng , thể tranh thủ sắp xếp ý tưởng cho c.uốn sách mới, nửa đêm chợp mắt một chút, ban ngày cố gắng ngủ nhiều, như tối mai là thể điều chỉnh nhịp sinh hoạt.
Chỉ là trong lúc điều chỉnh thì tạm thời ngưng rèn luyện thể lực ...
Ý nghĩ lướt qua, Tống Đàm xuống mép giường, vòng tay ôm cổ hôn một cái lên má:
“Anh tỉnh dậy đáng yêu quá !”
Lục Xuyên:…
Không kịp phòng , kịp chuẩn tâm lý, hai má, tai và cả cổ của “bùng” một cái, tức khắc ửng lên sắc hồng phơn phớt.
Giây tiếp theo, nhắm mắt , nghiêng đầu một chút: “Anh còn súc miệng, chỉ hôn má thôi.”
Vết sẹo kéo dài từ thái dương cũng lộ , nhưng Tống Đàm ôm lấy đầu, hôn nhẹ lên đó: “Biết mà!”
…
Khi Lục Xuyên đánh răng rửa mặt xong bước khỏi nhà vệ sinh, liền thấy Tống Đàm chỉ tay ly sữa và bánh hành phi bàn:
“Là ông chú Bảy để dành cho đấy, sợ nửa đêm tỉnh dậy sẽ đói, ăn tạm lót , sáng mai ăn chính thức.”
“Còn nữa, trong sữa thêm chút lá vụn, là Kiều Kiều nấu đấy, sữa là do Trần Trì mang qua, hai đứa nhỏ hôm nay vẽ bức tranh mà chúng cực kỳ hài lòng, đặc biệt cảm ơn đó.”
Lục Xuyên ngẩn , đó cũng vui vẻ: “Chúng thích là .”
“Là thích…” Tống Đàm chống cằm ngắm dáng vẻ uống sữa từng ngụm nhỏ: “Bộ bút màu hơn trăm tệ một bộ, phối thêm lọ tẩy trang 500 tệ của em mới tẩy hết chỗ màu lem tay…”
Lục Xuyên bật : “Từ lúc quen em, từng thấy em trang điểm nào, chai tẩy trang đó còn hạn sử dụng ?”
Tất nhiên là hết hạn .
Hồi thuê mua hàng cận date khuyến mãi, mà mua tận 800ml một bình to, ban đầu thấy dùng là .
thực tế thì hết hạn từ tháng 7 năm ngoái, giờ cho hai đứa nhỏ dùng vẽ tranh thì chẳng chút xót ruột.
Lục Xuyên thấy cô gì, bèn lấy điện thoại đưa qua: “Vậy em chọn một bộ , mỹ phẩm mấy thứ , dù em dùng, nhưng nhỡ lúc thử thì ? Có sẵn vẫn hơn.”
Lời cũng lý thật!
Tinh thần Tống Đàm lập tức phấn chấn, nhanh nhẹn cầm lấy điện thoại: “Vậy em sẽ mua nhiều một chút, bác sĩ Tiểu Quách bảo năm nay thể thêm ít kem dưỡng tay, thủy chưng hoa , em cũng tiện mua các loại khác để học hỏi, xem cần điều chỉnh công thức .”
Cô vốn rành mấy thứ , mua hàng là dựa tìm kiếm quảng cáo của khác, lượt bán, c.uối cùng đặt mua vài món.
Chốt đơn, đổi địa chỉ, bấm thanh toán một mạch xong xuôi, lúc mới rảnh để hỏi một vấn đề khác:
“c.uốn sách mà chuyển thể , chẳng tình cảm nhiều ? Lần đạo diễn đến nhà, là nam phụ si tình yêu mà nên phun m.á.u gì gì đó?”
“Không là chuyển thành tu tiên truyền kỳ m.á.u chó, yêu đương tay ba kéo dài mấy ngàn mấy vạn năm đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thao Dang
Lục Xuyên suýt nữa thì nghẹn sặc ly sữa trong tay.
nhanh điều chỉnh , bắt đầu giải thích:
“Cốt truyện kiểu nam chính nhiệt huyết phấn đấu đơn thuần, nhóm khán giả mục tiêu quá hẹp. Lần họ mời đến tham khảo, chính là để tham khảo mạch truyện đó.”
“Cốt chính vẫn giữ nguyên, chỉ là mạch truyện phụ kéo phần tình cảm mờ mờ ẩn ẩn trong truyện gốc rõ ràng hơn, nhấn mạnh tình yêu chia lìa, cầu mà .”
Anh nghĩ một chút kể tiếp:
“Vì tuyến tình cảm của nam chính đều là mất mát, nên phần cao trào cảm xúc sẽ dồn lên cặp nam phụ nữ phụ, dùng cách trong giới bọn họ là: nữ chính là của nam chính, còn nam phụ là của tất cả .”
“Anh xem qua kịch bản, cũng tham gia đầu tư, hiện tại bộ mạch truyện khá mượt mà.”
Lúc Tống Đàm mới yên tâm, chứ nếu mảnh đất bãi sông nhà nhúng mấy màn yêu đương tay ba m.á.u chó, đến lúc xem cô còn thấy nghẹn lòng chứ.
mà…
“Anh? Đầu tư? Anh sợ lỗ vốn ?”
Người ngoài ngành mà nhảy đầu tư phim ảnh thì vô vàn cái bẫy khiến thảm đến mức nỡ . Tuy Tống Đàm từng tiếp xúc, nhưng cũng đồn nhiều.
Thế nhưng Lục Xuyên bình tĩnh:
“Số tiền đầu tư lớn, lỗ cũng trong phạm vi chịu , những năm gần đây dòng tiền của vẫn khả quan.”
“Vả , hợp tác với trang web tiểu thuyết, khoản đầu tư cũng liên quan đến họ, nên xét vẫn khá định.”
Tống Đàm lặng lẽ nghiền ngẫm mấy câu , phát hiện Lục Xuyên đều tính cả kết quả nhất lẫn tệ nhất, bất giác bật :
“Em cứ tưởng là một nam thanh niên lớn tuổi còn thuần khiết, ngờ là nhầm !”
Lục Xuyên: …
Anh đặt muỗng xuống, nghiêm túc :
“Anh từng yêu đương, cũng từng thầm thích ai, thế còn đủ thuần khiết ?”
“Tiền bạc, chỉ là vật ngoài mà thôi.”
Tống Đàm cong mắt , vẻ miễn cưỡng:
“Vậy thì… miễn cưỡng tính là thuần khiết ……”
Hai , bất chợt cùng bật .
Sau đó tò mò hỏi: “Đạo diễn đến sớm để khảo sát cảnh ?”
Tống Đàm lắc đầu: “Ông thấy hoa núi qua livestream của Kiều Kiều, thế là mang cả một quyển storyboard to đùng đến đây, nào là gió thổi hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, áo trắng vấy m.á.u, biệt ly sinh hận…”
“Ui chao! Nếu thực sự như , thiết dựng lên, đông thêm , chắc hoa núi nhà em rụng sạch mất.”
Dù miệng thế, nhưng dáng vẻ nhàn nhã hiện giờ của cô, Lục Xuyên đoán đạo diễn chắc chắn từ chối , bèn mỉm khẽ lắc đầu:
“Không đồng ý là đúng , vì mấy cây hoa điểm phim thì nơi khác cũng .”
Tuy bằng hoa núi nhà Tống Đàm, nhưng cái rẻ.
“Đạo diễn thẩm mỹ phim xuất sắc, những đoạn tình cảm tinh tế xử lý cực kỳ cảm động. Ngoài còn ba trợ lý đạo diễn, cảnh đánh đại cảnh đều giỏi… xem là đội ngũ nổi tiếng trong giới phim.”
“Đến lúc đoàn phim về , nếu cần phụ giúp, trong làng khi kiếm chút tiền lẻ.”
Nếu dự án đánh giá hạng S, e là cũng chẳng mời nổi một đội ngũ thế .
Nghĩ đến đây, Lục Xuyên thầm thấy may mắn, may mà là đội ngũ , thành phẩm mới tệ.
Nếu , mà là một bộ phim m.á.u chó dở tệ thì…
Anh… e là chẳng còn mặt mũi nào ở đây nữa .