Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1321: Đề tài sách mới.



Sáng sớm hôm , Lục Xuyên nhận hai bức tranh.

Đợi Trần Trì ăn sáng xong lấy xe ba bánh chạy về nhà, Kiều Kiều mới mang cả hai bức tranh của hai đến đưa cho .

Kiều Kiều vẽ là… cái m.ô.n.g của Đại Hùng.

Cái m.ô.n.g tròn tròn, sọc vàng đen, lông xù xì, thêm đôi cánh nhỏ… Nói đơn giản thì đơn giản, phức tạp cũng chẳng sai.

Tuy đây, nhóc học là tranh màu nước, giống loại , nhưng một kiến thức vẫn tương thông, nên vẽ cũng khá thần thái.

Lục Xuyên xem một hồi lâu mới gật đầu nhận xét:

“Cái m.ô.n.g vẽ tròn trịa, lông xù cũng đáng yêu lắm.”

“Đương nhiên ạ!”

Kiều Kiều đắc ý hẳn: “Em là quen Đại Hùng lâu nhất đấy! Lúc đầu chị còn lén em sờ trộm nó nữa cơ.”

hồi đó còn ngốc, dắt mũi cũng . Giờ thì khác , Kiều Kiều nay còn là Kiều Kiều năm xưa, sẽ dễ mấy lời dối đơn giản lừa nữa!

Thao Dang

Siết nắm tay!

So với Kiều Kiều, Trần Trì chút kỹ năng hội họa nào.

Cũng các bài hướng dẫn trong chiếc máy tính bảng mới tinh như của Kiều Kiều, nên bức tranh của thể là theo quy luật gì cả.

Nửa trang giấy là bầu trời xanh nhạt, mây trắng, đến bãi cỏ xanh đậm nhạt xen kẽ, bên điểm xuyết mấy bông hoa nhỏ đầy sắc màu…

Giống hệt như kết quả vẽ tranh của một đứa trẻ ngây thơ nào đó.

nhờ chất liệu sáp màu đặc biệt, từ xa cảm giác sinh động và nổi khối.

Lục Xuyên ngay mặt nhóc cũng chăm chú ngắm nghía hồi lâu, đó gật đầu:

“Màu sắc phối ! Chút nữa mua hai cái khung tranh, đóng khung hết.”

“Bức của Kiều Kiều thể treo lên tường, bức của Trần Trì thì đặt bàn, đều xinh.”

Trần Trì và Kiều Kiều toét miệng, dáng cao lớn, cúi đầu mặt , gương mặt là niềm vui thuần túy.

Sau khi hai đứa rời , Lục Xuyên so kích thước giấy vẽ, bắt đầu lên mạng chọn khung tranh. Còn bên , Tống Đàm tò mò hỏi:

“Tối qua định thức đêm để lên ý tưởng sách mới, gì ?”

Thực thì chủ yếu là để điều chỉnh đồng hồ sinh học, sáng sớm chỉ chợp mắt hai tiếng.

Lục Xuyên gật đầu: “Có , vẫn là đề tài tiên hiệp, tối qua mơ thấy một phân cảnh, cảm thấy thú vị.”

Thấy Tống Đàm kế bên, chuẩn lắng , Lục Xuyên bèn chia sẻ sơ lược mạch ý tưởng kịp giấy của :

“Thế giới bối cảnh là thời đại tu chân thịnh vượng, linh khí dồi dào, tam sơn ngũ nhạc, tông môn dày đặc. Nhân hoàng khát khao thiên đạo chiếu cố, còn tu tiên thì tôn sùng cường giả vi tôn.”

“ tầng mây cao, bách tính sống bằng c.h.ế.t.”

Tống Đàm cụp mắt xuống, lặng lẽ lắng .

Lục Xuyên kể, sắp xếp mạch suy nghĩ trong đầu:

“Nhân vật chính là một thiếu niên xuất từ thôn nghèo trong núi, làng của mỗi năm nộp thuế cho quan phủ, còn cống nạp lên tiên môn trấn giữ ngọn núi để cầu xin che chở.”

“Tiên đạo hưng thịnh, vương đạo hùng hổ, còn nhân đạo… quanh năm nạn dịch, đói kém đến mức ăn cả xác con.”

“Quan phủ áp đặt sưu cao thuế nặng, mà núi c.h.ặ.t củi, săn b.ắ.n đều tiên môn cấp phép mới .”

“Thành dù cố gắng cỡ nào, dân trong thôn hết đời đến đời khác vẫn nghèo đói.”

“Cho đến một ngày, hai thiên tài trẻ tuổi của hai tông môn giao đấu với , một học chiêu kiếm mới, dễ dàng bổ đôi cả một ngọn núi, chôn vùi bộ thôn làng bên …”

Anh chỉ với vài câu phác họa nên một thế giới tu tiên tàn khốc, dân webnovel chỉ là quy mô hoành tráng.

Còn Tống Đàm như mê mẩn, chìm đắm trong từng lời kể…

Cho đến khi Lục Xuyên hỏi cô:

“Bối cảnh câu chuyện , em hứng thú ?”

Lúc Tống Đàm mới mỉm , khẽ cất lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thế giới … quen thuộc thật đấy…”

Cô khẽ thở dài một tiếng, lập tức hứng khởi :

“Có chứ! Em hứng thú, thậm chí còn nóng lòng kết cục thế nào !”

Cô Lục Xuyên, ánh mắt sáng rực:

“Thiếu niên diệt rồng sẽ lật đổ thế giới , cũng hóa thành ác long?”

Lục Xuyên bật : “Theo lối mòn của webnovel, chắc chắn là lật đổ thế giới … chắc dài thêm, sẽ sắp xếp bối cảnh .”

Anh ngẩng đầu ngoài, mưa vẫn đang rơi lộp độp dứt, đành áy náy với Tống Đàm:

“Giờ đang nhiều cảm hứng, lẽ hôm nay vẫn việc tiếp…”

“Không mà!” Tống Đàm còn tỏ vẻ háo hức: “Anh mau nhanh lên , em thích, !”

Điều đó khiến bất ngờ, vì thật Tống Đàm quá mê webnovel, thậm chí bằng Tống Tam Thành Ngô Lan nhiều sách mỗi ngày.

, mỗi đều gu riêng, vì thế Lục Xuyên cũng thêm phần hăng hái: “Anh sẽ cố gắng thật .”

Lúc , Trương Yến Bình lặng lẽ theo bóng lưng , xuống bên cạnh Tống Đàm:

“Anh thật sự xem homestay ?”

Tống Đàm bất lực: “Đang mưa mà, cửa còn lát xi măng, giẫm phát dính đầy bùn, giờ xem gì ?”

“Vả , Yến Bình ngày nào cũng đến ? Có ở đó, em yên tâm.”

Trương Yến Bình lập tức dựng mày:

“Em gọi đó là yên tâm ? Rõ ràng là em xem như đại ca hắc đạo thì !”

“Đại ca hắc đạo là đại ca gì ạ?” Kiều Kiều thò đầu hỏi.

Tống Đàm nhịn bật :

“Chính là kiểu như Yến Bình của em đấy, dữ đen đáng sợ.”

Kiều Kiều ngạc nhiên:

“Anh Yến Bình đáng sợ á? Anh còn khỏe bằng em nữa mà! Vậy em thể đại ca hắc đạo của Yến Bình ?”

Trương Yến Bình: …

Anh lập tức lớn tiếng gọi:

“Tần Quân! Tần Quân!”

“Lại đây mà xem học trò của , giao bài tập đấy? Ngày nào nó cũng nghĩ mấy cái gì ?”

Tần Quân chậm rãi ló đầu từ gác xuống:

“Kiều Kiều đúng mà, là do việc ít quá, rèn luyện sức mạnh, mưa , xuống xay cối đá .”

Anh tiện mồm gọi món:

“ ăn bánh hấp bột đậu nành!”

Đậu nành khô đem nghiền thành bột, thêm chút gia vị đảo đều chảo, đó hấp lên một chút là mùi thơm ngào ngạt, đúng là bảo bối ăn cơm đấy!

Không nhắc thì thôi, nhắc đến là ông chú Bảy cũng hào hứng hẳn:

“Phải đó! Lâu lắm nhà ăn bánh bột đậu nành đúng ? Yến Bình , giờ bận gì nhỉ? Qua đây giúp một tay !”

Còn Kiều Kiều thì mắt sáng rực, “tưng tưng tưng” chạy lên lầu, lát ôm cả đống đồ chạy xuống.

“Xoẹt!” một tiếng, nhóc tháo hết băng dính cố định giấy vẽ, mở trọn bộ hộp bút sáp 4 tầng , lúc tràn đầy tự tin:

“Anh Yến Bình, cứ yên tâm đẩy cối đá , em nhất định sẽ vẽ thật !”

Cậu nhóc ánh mắt long lanh, như thể chỉ cần Trương Yến Bình xay cối là nhất định thể vẽ kiệt tác thiên cổ!

Trương Yến Bình: “…”

Trong buổi sớm mai mưa rơi rả rích , một đại ca hắc đạo đang đẩy cái cối đá nho nhỏ, mắt vô định, cả chìm trong trầm tư.

Rõ ràng chẳng gì sai cả, tại việc cứ đổ hết lên đầu thế ?