Lưu Ninh thấy Lưu Liễu thì cũng chỉ thở dài bất lực:
“Mấy ngày nay trời mưa, dẫn con theo bất tiện, đợi mưa tạnh , ban đêm một hai tiếng là xong, chị cũng đừng dắt con nữa.”
“Con nghỉ ngơi , chị cũng mệt.”
Lưu Liễu phần ngơ ngác:
“Nó mới nửa tuổi, để ngủ một thì an … chị bế nó việc cũng quen .”
Lưu Ninh từng nuôi con, hiểu tâm lý lo lắng như ăn ruột gan , nhưng thấy Lưu Liễu kiên quyết như cũng chẳng thêm nữa.
Ngược , bà cụ, chồng thím Liên Hoa, ăn tối cùng bàn, chờ nuốt hết miếng sườn hầm mềm trong miệng mới chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu Lưu , cháu cứ bế con việc thế là .”
Bà cụ giờ trắng trẻo, phúc hậu, chuyện cũng mang theo khí chất thiện tự nhiên.
Hai chị em Lưu Liễu lập tức im lặng, kiên nhẫn bà .
Và với tư cách là từng nuôi con, lời bà cụ Liên Hoa vô cùng chân thành và nghiêm túc:
“Ngày xưa lúc bà việc cũng bế con theo như thế. Giữa trưa nắng hè, vẫn địu con xuống ruộng , suýt nữa hai con phơi nắng c.h.ế.t khô ngoài đồng…”
“ hồi đó là bất đắc dĩ, cả làng đều như . Còn bây giờ điều kiện khá hơn mà cháu vẫn thế thì… thiệt thòi quá.”
Lưu Liễu đỏ mặt:
“Cháu…”
“Cháu” mãi vẫn gì, c.uối cùng chỉ lặp lặp :
“Cháu thật sự chậm trễ công việc , đều bảo cháu việc nhanh lắm.”
“Không vấn đề nhanh chậm.”
Bà cụ từ tốn chỉ bảo:
“Trên núi thu rau mà, ít thì ba tiếng, nhiều thì hai tiếng, thật cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, ban đầu quy định thời gian là lo đường lỡ trục trặc thôi.”
“Cháu chậm hơn chút, đủ ba tiếng, thì lương vẫn thôi.”
“ giờ còn là mùa xuân, cháu đắp cho con bé kỹ một chút, địu theo việc vẫn . Còn đến mùa hè thì ?”
Bà cụ ôn tồn tiếp:
“Không đến nắng ban ngày, chỉ riêng muỗi đêm thôi thì cháu tính ? Người lớn thì nhịn , chứ đứa bé da non thịt mềm, muỗi cắn cả , cháu chịu nổi ?”
Da trẻ con mịn màng, muỗi cắn cái là nổi cục ngay, mà bé Nhiễm Nhiễm thì nhỏ gầy, gì nào xót?
Lưu Liễu mắt đỏ hoe.
Ngược , Lưu Ninh lý trí hơn, liền hỏi ngay:
“Bà ơi, theo bà thì chị cháu nên ?”
Thao Dang
Lúc bà cụ mới :
“Khổ nỗi hai đứa trẻ các cháu, thời mà dùng công nghệ cao!”
Bà hớn hở rút điện thoại :
“Nhà bà gắn mạng, cháu mua cái camera gắn đối diện giường con bé, bắt chước Kiều Kiều, mua thêm giá đỡ để điện thoại ngoài ruộng.”
“Cháu bật điện thoại theo dõi camera, chuyện gì mà thấy ?”
Nói tới đây, giọng bà cụ đổi, còn cố ý nhắn nhủ cô trẻ còn non kinh nghiệm:
“Phải cứ địu con , khổ khổ sở sở thế mới thấy yên tâm hả?”
“Nếu bà mà là cô chủ, bà cũng thuê cháu, cần là công nhân, chứ bảo mẫu.”
Lưu Liễu đỏ mặt tía tai.
ngay đó, giọng bà cụ xoay chuyển:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật sự nếu chuyện gấp trong camera, bà vẫn còn ngủ ở nhà mà? Bà ngủ sâu, cháu gọi điện cái là bà sang giúp một cái, .”
“Cùng lắm đến lúc đó, cháu xách cho bà hai thùng sữa, cũng coi như lòng là .”
Bà cụ Liên Hoa, giờ tra mẫu móc len mạng, dùng xe lăn điện thông minh, bồn cầu cũng là loại chức năng hiện đại, đúng là khác biệt với phần lớn trong làng!
Nói chuyện thì khí thế hiên ngang, đặc biệt tự tin.
Ít nhất thì phương án mà bà cụ đề xuất, hai chị em Lưu Liễu ngẫm cũng thấy gì sai.
Ngược còn khiến Lưu Liễu càng thêm hổ:
“Sao đây chị nghĩ chứ…”
“Có nghĩ cũng vô ích.”
Lưu Ninh tỉnh táo :
“Chị công ty nào mà họ cho chị dán mắt vô camera? Mà chuyện thật thì chị cũng mọc cánh bay về liền?”
Lưu Liễu: …ờ đúng là thật.
, thể , lúc xuống Nhiễm Nhiễm, đứa bé đang ăn một miếng củ cải mà mặt mũi lem nhem như nở hoa, lòng cô cũng bình hẳn .
Người dạy nhiệt tình như , bà cụ Liên Hoa thật cũng đầy thành tựu. đến lúc vẫn quên nhấn mạnh:
“Bà mấy cái vì lấy hai thùng sữa nhà cháu nha, bà thiếu thứ đó, bà đây kiếm tiền, lương hẳn hoi.”
“Hả?” Với tính cách thật thà của Lưu Liễu, cô nghĩ sâu xa đến thế.
Ngược , Lưu Ninh phá lên :
“Bà ơi, cháu mà, cháu ! Nghe lúc bà đan chiếu cỏ, mỗi tháng kiếm hơn 8000 tệ luôn!”
“ đó!” Bà cụ đợi mãi mới câu đó, sang vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Liễu, cả như thẳng thêm một khúc xe lăn.
Sau đó còn cố vẻ khiêm tốn, ho nhẹ một tiếng:
“8000 thì đáng gì , chẳng qua bà nhiều mẫu hoa văn hơn tí thôi, năm nay còn học thêm mấy mẫu mới nữa, nhưng mà , Tiểu Lưu!”
Bà gọi tên Lưu Liễu, khiến cô theo phản xạ “” một tiếng.
“Cháu cũng đừng nản, đừng thấy lương 1000 mấy mà chán nản. Cháu xem cái thể cháu , việc đầu tiên là bồi bổ cho sức .”
“Làng , nhà họ Tống đó, từ xuân sang đông đều việc để . Cháu siêng năng, việc nhanh, nhưng nếu thể chịu nổi mà đổ bệnh giữa ca thì chủ cũng sợ bồi thường đấy nhé!”
“Nếu là bà, thì kiểu gì cũng ăn thêm một chén thịt nữa, mỗi ngày ba bữa cộng thêm bữa khuya, bồi bổ nửa tháng là khác liền. Nếu cháu thì hái cũng dư sức.”
“Phải , mùa xuân ban ngày bà thể giữ cháu giúp trông bé, vì bây giờ đến mùa gặt cỏ lát, bà đang rảnh mà.”
Hai chị em: “…”
Phải đây? Tự nhiên cảm thấy bà cụ lợi hại, chuyện cực kỳ lý!
Lưu Liễu thậm chí còn công việc hái thấy lòng d.a.o động, lập tức lí nhí hỏi:
“Vậy… tiền công tính ạ?”
Bà cụ nở nụ tự tin:
“Bà cháu dư dả gì, mà nếu tính chi li thì cháu cũng trả nổi. Vậy thế nhé.”
“Bà trông em bé giúp, cho bé b.ú sữa bột, quần áo, tã, cái tránh , sữa bột chắc chắn bổ hơn cháu cho bú. Cháu mặt vàng vọt kìa.”
“Còn nữa, đừng xài tã vải nữa, mua tã giấy . Chứ giặt giũ phơi phóng chi cho cực, thời gian đó để kiếm tiền còn hơn!”
“Đến giờ ăn, bà sẽ bế con bé căng tin chờ cháu, tiền công thì tùy cháu, 1000 tệ cháu thấy ?”
Lưu Liễu tim đập thình thịch, hiểu thấy… đồng ý!
Còn bà cụ Liên Hoa thì cũng hồi hộp nắm c.h.ặ.t tay, tuy bà tin rằng hè thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng lúc mùa xuân rảnh rỗi… kiếm một hai ngàn cũng uổng!
Thế là cộng với tiền thuê nhà cũ và thu nhập bán rau, mỗi tháng cũng gom hơn 2000 tệ, chẳng cũng gọi là ?
Bà còn thể tranh thủ dọn vườn rau!
Nghĩ đến đây, tinh thần của bà cụ bừng bừng phấn chấn!