Trong làng thêm một lạ, nhà họ Tống cũng chính thức thêm một nhân viên mới, nhưng...
Cũng chẳng gì đáng ngạc nhiên cả.
Mưa lớn kéo dài nhiều ngày liền, nước trong sông hồ đều dâng lên, đồng cỏ trong trang trại cũng ngày một xanh mướt hơn.
Dân làng thì đang bận rộn lo chuyện quy hoạch vườn rau nhà , bí thư Tiểu Chúc ngày ba gọi họp hành… bận lắm!
Ai cũng bận rộn cả!
Chẳng ai còn rảnh để lo chuyện lạ nữa.
Người duy nhất còn tỏ chút quan tâm chính là bí thư Tiểu Chúc:
“Nhân viên mới thế nào? Nghe dẫn theo con nhỏ ?”
“Cũng lắm.” Là thím Liên Hoa :
“Cô ở căn nhà cũ của chồng , trời mưa thì ở nhà dọn dẹp, chăm con, hết mưa bồng con núi dạo quen đường… Nhìn là chăm chỉ, chỉ điều ít nên trông chất phác.”
“Đứa nhỏ cũng ngoan lắm, ít khi , chỉ là thể yếu quá… mà cũng , thì sinh hồi , sữa cho con b.ú cũng chắc đủ chất .”
“Mẹ chồng còn , lúc nào khuyên cô một câu, tiền thì mua sữa bột cho con bú, chứ nếu miễn dịch kém mà ốm đau thì tiền thuốc men còn tốn hơn tiền sữa.”
Phải rằng, từ khi thể tự kiếm tiền, chồng của thím Liên Hoa năng ngày càng tự tin, lý lẽ cũng sắc sảo hơn hẳn.
Mọi ngẫm lời , đúng là lý thật.
Tống Đàm cũng góp lời:
“Cô việc siêng năng, thật thà. Hôm qua mưa to như thế, vốn bảo nghỉ ngơi vài hôm hãy , ai ngờ nhận áo mưa và ủng là lập tức ruộng.”
Ban đêm đứa nhỏ ngủ say, ảnh hưởng gì đến công việc.
Dưới lớp áo mưa, cô buộc sẵn một chiếc ghế nhỏ ở eo, vườn định vị chỗ là xuống, tay ngừng việc.
“Về khoản thu hoạch rau thì cô còn nhanh hơn cả mấy Trần Nguyên . Nghe ở Minh Thành thường xuyên bán rau, chắc nhiều kinh nghiệm.”
Bí thư Tiểu Chúc cũng vui mặt:
“Chăm chỉ là , năm nay bên thiếu gì việc kiếm tiền. Miễn là cô chịu , chắc chắn thiếu thu nhập.”
Tống Đàm bí thư một cái:
“Sao thấy dạo cô gầy ? Sao thế? Việc trồng rau vẫn giải quyết xong ?”
Mặt bí thư Tiểu Chúc lập tức nhăn tít :
“Việc thật dễ !”
cũng còn đỡ.
Vốn dĩ công việc nông thôn luôn khó triển khai, nhưng cô ở làng một năm, vườn giống của nhà họ Tống hậu thuẫn phía . Dù vẫn còn nghi hoặc với chuyện trồng rau tập trung, nhưng xét thấy chỉ là đổi một chút giống rau định trồng từ đầu, cũng chẳng ảnh hưởng mấy, nên phần lớn công việc thông qua.
Bí thư Tiểu Chúc thở dài:
“Thật cũng nhờ thời buổi giờ mạng xã hội, giờ ai cũng mê lướt video, nên ít nhiều tiếp xúc thông tin mà đây chẳng bao giờ .”
“ bảo đoàn phim sắp đến, đoán chắc ăn uống gì cũng mua của làng, nhiều cũng hiểu ngay.”
Vấn đề ở chỗ: rốt c.uộc nhà ai trồng cà chua, nhà ai trồng cà tím, là trồng ớt đây…
Vì ai chắc đoàn phim sẽ mua loại rau nào nhiều hơn. Nhỡ họ mua ớt nhiều hơn cà chua thì ?
Như chẳng nhà kiếm nhiều tiền hơn ?
Chỉ vì chuyện đó mà cãi một hồi lâu, suýt nữa về tình trạng “nhà ai nấy trồng” như cũ.
Nếu thực sự phân tán cho từng hộ gia đình c.ung cấp riêng, thì chi bằng để đoàn phim hẹn trực tiếp với thương lái thị trấn giao hàng đúng giờ còn tiện hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May mà bây giờ cơ bản bàn bạc xong xuôi, hợp đồng mảnh đất hoang cũng ký hết .
“Chậc, đề phòng sẽ đòi tăng giá, ngờ thật sự !”
“May mà gì với đoàn phim cả, cứ để họ chờ, thích ký thì ký, ký thì khỏi kiếm tiền, cơ hội cũng tìm tới nữa…”
Tất nhiên, cách cũng rủi ro.
Rất nhiều trong làng tính cách bướng bỉnh cứng đầu, mà tiền thuê đất chẳng đáng là bao. Nếu mà gấp gáp, khi họ sẽ dứt khoát nữa, chẳng thèm kiếm tiền đó .
bí thư Tiểu Chúc cũng coi như nắm rõ tính cách dân làng, đ.â.m trúng chỗ nào, nên đừng thấy việc mấy cảnh cỏ dại đơn giản thế, đằng , cô cũng mất công mất sức ít.
Lúc , bí thư Tiểu Chúc đầy vẻ đắc ý:
“Có bản tính nhút nhát dám liều, chuyện hiểu . kẻ rõ ràng đường khác để , cứ cố chấp cứng đầu , còn kéo theo ảnh hưởng khác…”
“Đợi đến khi lứa giống rau đầu tiên nhà cô bán , xem ai sẽ là chịu nổi mà cúi đầu …”
“Lúc việc thì hợp tác, còn lén lút . Đến khi họ cần gì mong dốc sức giúp đỡ ?”
c.uộc sống ở nông thôn hơn một năm qua cũng rèn luyện ít tính khí của cô, bí thư Tiểu Chúc lạnh lùng hừ một tiếng:
“ nhất định cho họ , Thần Tài gõ cửa mà còn họ đuổi vì cái tính khí khó chịu thì sẽ thấy .”
những lời oán trách , cô chỉ dám than ở nhà họ Tống mà thôi, ngoài vẫn là con trâu, con ngựa chịu thương, chịu khó…
Bí thư Tiểu Chúc thở dài.
Mà những lời , Tống Đàm tán đồng!
Hồi lúc đăng ký mua giống rau nhà cô, còn lèm bèm mãi dứt.
Hợp đồng thì để ngay đó, chỉ cần ký tên là đảm bảo bao tiêu thu mua, chẳng lẽ là cô cầu xin trồng ?
Dù rằng c.uối cùng ai nấy cũng ký tên, đồng ý giúp đỡ đổi lấy quyền mua giống rau, nhưng vẫn thiếu kẻ trong lòng bất mãn.
Điền Điềm lén than phiền bao , cô nguyện công ở nhà họ Tống suốt một năm, chỉ cần Tống Đàm đồng ý cho cô mua giống rau bằng bộ tiền tiết kiệm…
Tất nhiên là chấp nhận.
Thao Dang
Mà những lời xì xầm lưng của dân làng, đến Ngô Lan cũng tức lên. Về nhà liền quyết:
Giống rau , tuyệt đối bán dư!
Bằng ‘ân một đấu mà oán một thăng’, nhớ ơn cái gì chứ?
…
Còn ở nhà ăn núi, Lưu Liễu đang đưa cho con gái một miếng củ cải hầm nhừ, thấy bé chậm rãi ngậm lấy, lòng cô cũng vui lây.
Tối nay món sườn hầm củ cải trắng, thịt ninh mềm, nêm nếm nhẹ nhàng. Vừa vặn con bé đang ở giai đoạn ăn dặm, cô liền gắp cho một miếng củ cải.
“Con bé nhỏ thế, ăn ?”
Lưu Ninh cau mày hỏi.
“Ăn chứ.” Lưu Liễu đáp: “Một chị trông con, chẳng trông nổi , Nhiễm Nhiễm nuôi kiểu thô sơ , cái gì cũng nhét miệng hết… Hơn nữa miếng củ cải còn to bằng móng tay, bé .”
Nói xong, cô nhịn húp một bát canh lớn, sang bảo Lưu Ninh:
“Cảm ơn em nhiều lắm, tìm cho chị công việc như .”
Trời mưa mà thì đúng là bất tiện, nhưng với Lưu Liễu, từng thu rau đạp xe ba bánh giao hàng giữa đêm mưa, thì chẳng là gì cả.
Chưa kể đây cô dám để con ở nhà một , vì công việc thu rau mang đến chợ mất cả tiếng đồng hồ.
Còn bây giờ thì khác hẳn.
Buổi tối chỉ tầm hai tiếng, bé Nhiễm Nhiễm vốn ngủ ngoan, ảnh hưởng gì cả.