Kiều Kiều cưỡi Đại Đóa, đón làn gió sáng sớm mát mẻ, vui vẻ hớn hở đưa hâm mộ một của về ký túc xá. Trong gió còn vang vọng giọng to vui vẻ của :
“Lớp trưởng, ăn cơm ?”
Câu khiến Niên Tự nhịn khẽ .
Anh ở thùng xe, chiếc vali đắt tiền cứ thế đặt trong đó, vali, một tay vịn lan can, nếu vì quá tiều tụy, tinh thần, thì cũng toát đôi phần tiêu sái phong lưu.
lúc , chỉ khẽ gật đầu: “ ăn máy bay .”
“Máy bay hả!” Kiều Kiều mắt sáng rỡ: “Ngồi máy bay thấy c.h.i.m ạ?”
Niên Tự trả lời . Bởi mỗi lên máy bay, đều cố nhắm mắt dưỡng thần, mong thể chợp mắt một chút, nhưng c.uối cùng…
Nghĩ đến mấy viên thuốc ngủ bệnh viện kê cho, chỉ thể bất đắc dĩ thở dài.
Nếu còn ngủ , dù cơ thể kháng thuốc cỡ nào thì cũng tiếp tục dùng thôi.
phía Kiều Kiều vẫn đang chờ câu trả lời, nên nghĩ một chút đáp: “Anh từng thấy.”
Kiều Kiều “ồ” một tiếng, cũng thất vọng, chỉ nghĩ đến chiếc vali của , tỏ chu đáo:
“Anh mang chăn ? núi sẵn, em tìm dì Tiểu Phượng lấy cho một bộ nha.”
“Cảm ơn.” Niên Tự quá vội, kịp chuẩn những thứ . Vốn dĩ gặp streamer thích như Kiều Kiều, nên nhiều chuyện để .
Huống chi còn cả núi rau quả và thịt heo c.uối năm, tha hồ mà đến mỏi miệng.
tiếc là, thật sự quá lâu ngủ, đến cả nụ mặt cũng gắng gượng mới nặn nổi, căn bản chẳng sức để trò chuyện.
Kiều Kiều đạp xe đến xưởng, lúc xuống xe thì một cái, nhịn nhíu mày:
“Anh trông mệt quá đó.”
“Ừ.” Niên Tự khẽ kéo khóe môi: “Nhiều ngày ngủ .”
Kiều Kiều đầy thương cảm: “Anh Yến Bình bên ngoài áp lực lớn lắm, nhiều chỉ mất ngủ mà còn rụng tóc nữa, các khổ quá trời luôn…”
Vừa , nhóc hào hứng gọi to một tiếng:
“Dì Tiểu Phượng ơi! Cháu đến lấy một bộ chăn ga gối nè, Yến Bình là nhân viên mới tuyển về ở ký túc xá đó!”
Giờ núi nhân viên cố định nhiều, tạm thời phụ trách hậu cần chuyên biệt, nên chìa khóa kho hàng do Địch Tiểu Phượng giữ.
Bây giờ cũng qua bữa sáng một lúc , Địch Tiểu Phượng đang rảnh rỗi, liền nhanh nhẹn lấy chìa khóa mở cửa kho:
“Được , ký túc nào ? Để dọn chăn cho.”
Chị việc còn nhanh hơn Kiều Kiều, đảo mắt Niên Tự một cái, xoay kho lấy chăn, ga, gối.
Sau khi xác định phòng ký túc, chị liền xông , tay chân lanh lẹ lau giường dọn dẹp sạch từ , đó ba bước xong: trải đệm, xếp gối, đắp chăn phẳng phiu đấy, đó quanh phòng:
“Vài ngày sẽ tuyển nên dọn phòng , giờ cũng bẩn… Đợt tuyển 10 , mấy bữa nữa họ đến thì thể dọn cùng… À mà, tên gì ?”
Niên Tự tốc độ việc nhanh nhẹn gọn gàng của chị cho choáng ngợp, một lúc mới khẽ đáp: “ tên Niên Tự, gọi là Tiểu Niên là .”
“Được .” Địch Tiểu Phượng cất chìa khóa gọn gàng:
“Tiểu Niên , nghỉ ngơi . Hôm qua chắc ngủ ? Nhìn mắt đỏ hết cả … Ngủ , trưa đến gọi dậy ăn cơm.”
“Không cần cần !” Niên Tự vội vàng xua tay:
“Tối qua ngủ, nếu trưa nay dậy ăn cơm thì cứ để ngủ tiếp nhé, nếu tỉnh thì sẽ tự ăn.”
Địch Tiểu Phượng cũng là cao thủ Douyin, thời nay mạng gì mà , nên cũng phần nào hiểu nhịp sinh hoạt của giới trẻ hiện đại. Chị bất đắc dĩ thở dài: “Được , tối nhớ ăn đó!”
Kiều Kiều ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, thật sự đáng thương quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thêm mái tóc lưa thưa của nữa, càng thấy thương xót hơn.
…
Đợi khi cửa ký túc xá đóng , Niên Tự chẳng còn tâm trí nào ngắm nghía nơi ở mới. Anh cởi áo khoác, tháo giày, chui ngay chăn.
Anh cầu gì nhiều, chỉ mong thể… ngủ .
Ngủ nửa tiếng thôi cũng !
Có lẽ vì bây giờ vẫn nhiều nhân viên cố định, đang là hơn chín giờ sáng, ký túc cũng khá yên tĩnh.
Chăn là chăn bông, đầu xuân trời vẫn còn lạnh, chắc do thấy gầy yếu quá nên Địch Tiểu Phượng cố tình chọn loại chăn dày cho, đắp lên chút nặng.
hề mùi mốc, xem bông vẫn còn mới.
Gối thì bình thường, mùi cỏ khô, chắc là gối vỏ trấu, mỗi trở sẽ thấy tiếng lạo xạo.
Ga trải giường thì càng cần , là loại vải bố thô, từng thấy loại y hệt dùng khăn phủ sofa trong livestream nhà Kiều Kiều, bền chắc, dùng lâu dài.
Niên Tự xoay , nghĩ bụng: tuy đồ đạc đều bình dân, nhưng c.uộn trong đây thật sự dễ chịu, đến cả đệm mỏng và tấm ván gỗ cứng lưng cũng cảm thấy yên tâm…
Chỉ là… yên tĩnh quá.
Yên tĩnh đến mức dường như thể thấy âm thanh vọng từ bên ngoài: đầu tiên là tiếng tranh luận đó, hình như đầu bếp Tưởng đang chuyện với giao rau, bảo xe ba bánh lùi sâu thêm chút.
Sau đó là tiếng chị Tiểu Phượng giúp trải giường xong, đang vọng đó bảo nhường đường để đổ nước rau.
Kiều Kiều vẫn , còn đang ríu rít giúp chuyển rau, còn hôm nay bắp cải trông tròn xoe thích ghê…
Náo nhiệt thật.
Âm thanh truyền phòng thực nhỏ, nhưng Niên Tự quá quen với việc dò tìm những âm thanh nhỏ xíu thể nhiễu giấc ngủ, nên vẫn cứ , mãi đến khi thấy tiếng xe ba bánh của Kiều Kiều nổ máy rời …
Một lát , điện thoại đặt chăn trượt sang bên, chính trở đè lên.
…
Khi Niên Tự tỉnh dậy nữa, ký túc tối đen như mực, còn chút ánh sáng nào.
Anh mở mắt mơ màng giữa bóng tối, thấy tiếng trấu trong gối kêu xào xạc khi đầu nghiêng nhẹ, đầu óc mơ màng, thoáng chốc chẳng nghĩ nổi chuyện gì.
cái trạng thái ngẩn ngơ cực kỳ tuyệt diệu, đầu óc trống rỗng, như thể chẳng còn gánh nặng gì nữa.
Mãi đến khi gõ nhẹ cửa: “Niên Tự ở trong ?”
Lúc mới lấy phản ứng, nhớ tất cả những chuyện xảy từ tối qua tới sáng nay, vội vàng đưa tay mò tìm điện thoại.
c.uối cùng tìm thấy… m.ô.n.g .
Nhìn giờ… 11:30 đêm.
Mở phần mềm theo dõi giấc ngủ, đồng bộ dữ liệu từ vòng tay thông minh với điện thoại hiện lên: ngủ liền 14 tiếng 18 phút, trong đó 5 tiếng ngủ sâu.
Con trong bộ lịch sử theo dõi giấc ngủ của là từng , biểu đồ giấc ngủ vọt thẳng lên đỉnh cao từng thấy!
Thao Dang
Niên Tự lập tức bật dậy, mở mở phần thời gian và lịch sử ngủ của , dám tin đây là giấc ngủ… của chính !
Mười bốn tiếng!
Lần c.uối cùng ngủ một giấc như thế là hồi mới nghiệp, còn khỏe mạnh. Giờ hơn ba mươi tuổi .
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ:
“Niên Tự ở trong ? Đầu bếp Tưởng nhờ gọi dậy ăn cơm.”
Người bên ngoài nghĩ nghĩ, thêm một câu qua tấm cửa:
“Hôm nay cần , nhưng nguyên một ngày , cũng nên ăn chút gì đó…”