Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1332: Không đỡ nổi nữa rồi.



Sáng hôm lúc ăn cơm, sắc mặt của Lưu Liễu vẻ căng thẳng.

Sáng nay trứng hấp, nên cô pha cho con một bình sữa bột, đúng , sự khuyên nhủ bền bỉ của chồng thím Liên Hoa, Lưu Liễu đồng ý rằng nếu ban ngày cũng nhận việc, thì sẽ giao con cho bà cụ trông hộ, nhân tiện cắn răng mua sữa bột bổ sung dinh dưỡng cho con.

Thao Dang

Đứa bé mới sáu tháng tuổi hình như cũng đó là đồ ngon, ôm bình sữa uống hăng, mới ở đây đến một tuần, béo lên trông thấy bằng mắt thường.

Lưu Ninh ghé đầu qua bé con, Lưu Liễu: “Sao thế? Sáng sớm nghiêm túc ? Có chuyện gì khó xử ?”

“Không .” Lưu Liễu lắc đầu thật nhanh.

Cô thật đấy.

Ở chỗ mà còn khó khăn gì thì đúng là quá tham lam . Một ngày ba bữa thịt cá tươi ngon, buổi tối chỉ việc hai tiếng, hiểu , cầm lương mà còn thấy ... áy náy nữa kìa.

mà…

“Em hái rau ca đêm hôm qua nên thấy nhân viên mới việc thế nào … trai đó còn trẻ, mà khỏe thế chứ…”

Trước nay là khác khen cô tháo vát nhanh nhẹn, Lưu Liễu tự tin khi việc núi từng lười biếng qua loa bao giờ.



Cô , một công nhân cơ bản kỳ cựu, tối qua một gầy gò mới đến vượt mặt!

Nghĩ đến đây, thần sắc cô nghiêm trọng hẳn lên:

“Em thấy , cái nhân viên mới , lúc đầu đúng là vụng về, hái rau cũng cứ lúng túng, ngắt lá rau cứ như dám ngắt .”

“ chị mới cạnh đó một lúc thôi, liền học ngay! Tay chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dứt khoát, chẳng do dự gì luôn…”

Nói đến đây, ngay cả giọng cô cũng lộ vài phần uể oải, chẳng ngờ ngày khác vượt mặt ở chính sở trường của .

Mà chắc là do còn trẻ, sức khỏe , thêm hình gầy gò chút mỡ thừa, nên lúc xổm xuống cũng vướng víu gì.

Rõ ràng hai cùng hái rau một mảnh ruộng, mà bao lâu, tiến độ của vượt hẳn Lưu Liễu!

Chưa dừng ở đó.

Khi đến công đoạn sơ chế rau, cũng theo đúng cái trình tự đó: lóng ngóng, quen, đó nhanh guồng!

Thậm chí trong lúc việc, còn vui vẻ ngâm nga hát, bộ dạng như đang... tận hưởng hạnh phúc.

Lưu Liễu lúc đó nhịn liếc mấy , đến khi hồn thì đối phương bê rổ rau lên xe từ lúc nào…

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm giác rõ ràng đến thế về sức mạnh của đàn ông.

“Đừng cái dáng vàng vọt, gầy nhẳng, má hóp chẳng còn hai lạng thịt… cái mảnh khảnh như cành tre đó mà dùng sức lên, bê thúng, bê bó rau một cách nhịp nhàng, càng lúc càng phấn khởi…”

Lưu Liễu nghĩ công việc mãn nguyện lắm , nhưng sang , rõ ràng như thể ban cho phúc khí …

Cô đây chắc là theo kịp nhịp sống của đám thanh niên bây giờ, chứ thì cũng cảm thán một câu.

Không chứ, còn c.uốn thế ?!

Làm việc tháo vát thì thôi , còn thắng cả về mặt tinh thần chứ?

Vì chuyện mà sáng , cô sinh khủng hoảng nghề nghiệp, lo lắng sợ cô chủ thấy nhanh nhẹn, siêng năng nữa, sang đổi .

Lưu Ninh Lưu Liễu mô tả cảnh tượng đó, mà há hốc mồm sững sờ.

Bởi vì tối qua, khi tuần tra cạnh ruộng rau, gặp nhân viên mới đó .

Đội trưởng Trần Nguyên thậm chí còn từ đầu đến chân thật lâu, lông mày nhíu c.h.ặ.t.

Đối phương dường như cũng ý thức điều gì, vô thức giơ tay, ngoan ngoãn và thuần thục trả lời:

“Không hút thuốc, dùng ma túy, đụng chạm gì đến chất cấm hết, chỉ là thể chất yếu, bẩm sinh tiều tụy .”

Nghĩ nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Có giấy khám sức khỏe, mới đấy.”

Câu dứt, đội trưởng mới thả lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

xa mà vẫn nhịn ngoái đầu hình gầy guộc như cây tre của , rõ ràng vẫn thể yên tâm.

Bởi trong mắt tất cả , trai thật sự gì đó… bình thường!

Lưu Ninh thu dọn bát đũa, quyết định lát nữa tìm đội trưởng bàn , bảo chú ý giám sát kỹ chút!

Nhân tiện… kiểm tra giấy khám sức khỏe xem thật .



Cùng lúc đó, đầu bếp Tưởng trong bếp cũng hô to một tiếng:

“Tối nay ăn khuya là thịt dê hầm củ cải, chiều cho nồi ninh , ai ăn khuya thì tự trụng mì mà ăn nhé.”

Lương tháng của chỉ vài ngàn, đến mức cày từ sáng tới đêm, nên đồ ăn khuya chủ yếu là để tự phục vụ.

Chỉ là tối qua cũng thấy nhân viên mới , nhớ lời Kiều Kiều gọi là “lớp trưởng”, mới dặn một tiếng, bảo tối nay nhất định dậy ăn cái gì đó.

Không thì bỏ ba bữa liền, sáng mai dậy chắc chẳng còn sức mà việc.

Trần Nguyên và mấy khác khi rảnh vẫn thường bếp giúp một tay, trụng mì thôi thì chẳng khó gì, lúc đáp thuần thục:

“Được, lát nữa bọn ăn xong sẽ thu bát đũa đem trả.”

Địch Tiểu Phượng vội vàng : “Không , cứ để ở bồn rửa là , sáng mai đến dọn.”

Việc nhiều mấy!

Làm ở nhà họ Tống, việc nhiều một chút là tiền lương cũng nhiều thêm một chút. Giờ tuy mệt, nhưng mỗi tháng chị cũng tiết kiệm một đống tiền!

Nói thật, nếu công việc ở đây quá nặng kham nổi, Tống Đàm tuyển thêm , chị còn thấy… tiếc nữa !

Đang dở, thì từ cửa căng tin xuất hiện một bóng cao ráo, gầy guộc. Đầu bếp Tưởng đang chuẩn nghỉ ngơi, thấy đến thì yên tâm hẳn.

Người dậy đúng giờ, ăn sáng đúng bữa, thì sinh hoạt chắc chắn lộn xộn, hiệu suất việc đảm bảo.

Anh để ý rằng, khi đối phương bước căng tin, cả đội bảo vệ đều vô thức liếc mắt .

Những ánh dò xét , Niên Tự quá quen thuộc.

Mỗi khi mùa hè đến, để lộ cơ thể gầy gò như cây tre khô, đường cũng kiểu .

Thậm chí còn từng cảnh sát tuần tra ngang, thấy lảo đảo qua còn vòng hỏi thăm một phen.

Nếu là ngày thường, những ánh chỉ khiến thêm bực bội, khó chịu.

hôm nay thì khác.

Hôm nay thời tiết thật tuyệt, trời xanh ngắt, cỏ xanh mướt, vườn dâu ký túc um tùm rậm rạp. Trên núi náo nhiệt tưng bừng, ngay cả khí cũng tươi mới gì sánh …

Giận gì nổi chứ?

c.uộc sống thế , lấy thời gian mà bực bội cơ chứ?

Anh hát là cố gắng kiềm chế lắm đấy!

Dù , khóe môi Niên Tự vẫn kìm mà cong lên, nở nụ sướng rơn.

Ai mà hiểu chứ!

Tối qua ngủ một lèo 14 tiếng, cái cảm giác hạnh phúc mềm nhũn khi tỉnh dậy … từng mất ngủ trầm trọng sẽ bao giờ hiểu !

Lúc ăn xong bữa khuya, tỉnh táo , mơ mơ màng màng đưa vườn rau, chỉ thấy tinh thần bao giờ đến .

Mấy bảo vệ vốn đang thêm ở vườn rau lúc đầu còn định để mắt trông chừng, dạy thêm vài hôm. Dù gì thì lúc mới đến, dáng vẻ tiều tụy phản ứng chậm chạp , ai cũng nghĩ: trông chẳng giống lanh lợi cho lắm.

Ai ngờ thấy: chỉ lanh lợi mà còn thông minh nhanh nhẹn, học việc cực nhanh, hái rau còn nhanh hơn cả bọn họ! Đã còn tranh việc mà , thậm chí… ngân nga hát!

Cả bọn hình luôn.

Hóa thật sự yêu công việc đến ?!