Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1338: Nửa đêm hái rau.



Trương Yến Bình hề nhóm nhân viên lương tháng 1200 mới thuê của là một bầy ngọa hổ tàng long.

Bởi vì… ai ghi mấy chuyện hồ sơ xin việc chứ?

Anh chỉ cần liếc thấy vài từ khóa như [thạc sĩ], [ chính thức quá ba tháng], [tự học lấy bằng] là mặc định trong đầu rằng đây là mấy thanh niên mới nghề hoặc đang lận đận chốn công sở, thế là dứt khoát đồng ý thuê!

Sinh viên trong sáng, chắc cũng ý kiến gì về lương 1200 nhỉ? Dù nhà cũng bắt thêm giờ mà!

Mang theo tâm tư , nửa đêm hôm đó cố ý thức canh, đúng 12 giờ liền ruộng rau xem thử.

Ánh đèn đường sáng trưng soi xuống thửa ruộng, tháng Ba trời xuân bắt đầu chút bươm bướm côn trùng bay lượn, nhưng nhờ giáo sư Tống sắp xếp dùng biện pháp sinh học để đuổi sâu bọ từ , nên hề ảnh hưởng đến công việc của .

Lưu Liễu và Niên Tự, hai tân binh c.uồng nhiệt học hỏi, lúc đang lượt hướng dẫn nhóm nam nữ nhân viên sơ cấp, nội dung chủ yếu xoay quanh:

[Không nếu chậm, nhưng kỹ càng.]

[Làm nổi thì thẳng, đừng ngại.]

[Mới đầu, thể kéo tới 2 giờ rưỡi.]

[Sau quen , hai tiếng là xong.]



Trương Yến Bình chẳng đất dụng võ, đành đen mặt cột đèn, ánh mắt đánh giá cả đám nhân viên, trông hệt như ông trùm đa cấp canh cho ai trốn.

Cả đám: …

Nếu xem livestream của cả năm nay, ai dám tới việc chứ!

, những gì Ngô Lan ban ngày cũng quá lời.

Cải thìa chỉ cần túm gốc, kéo nhẹ một cái là .

Rau muống già bò sát đất thì chỉ cần bóp nhẹ chỗ ngọn non là gãy cái “tách”,

Lá rau xà lách mảnh dẻ, cảm giác dùng sức tí thôi cũng như bẻ gãy xương …

Cô gái da trắng, vẻ mặt điềm đạm sững một lúc, bỗng vui vẻ hẳn lên:

“Thật giải tỏa stress ghê á!”

“ !” Niên Tự đang hái rau muống cùng cô tỏ vẻ đắc ý:

“Hái rau hai tiếng, đầu óc trống rỗng, về ngủ phê lắm luôn!”

“Thật ?” Cô nhàn nhạt đáp một câu, bất ngờ tăng tốc chóng mặt:

“Quả là rỗng đầu óc, tranh thủ nhanh, lát còn tận dụng cảm hứng xử lý dữ liệu!”

Tay cô nhanh như chớp, nhưng động tác thu tay thì phần… giống ăn trộm.

Niên Tự chấn động tinh thần, hiểu vì cô gái nho nhã mà hái rau nhanh dữ …

Tóm là…

Không ai phép vượt mặt !

Còn cắt dày ban đầu động tác còn vụng về, giờ cũng dần bắt nhịp, thật hề chậm, nhưng sang thì phát hiện bên cạnh hái xong luống khác !!

A???

Anh cúi gập trong ruộng rau giữa đêm, trông như con chuột đất ngơ ngác:

Mình nông mà còn bằng ?!

Thế là đành tập trung cao độ, âm thầm tăng tốc, cố gắng vẻ lười biếng…

Còn cô gái mắt tròn ban đầu ban đêm im lặng hái rau, âm thầm buồn bã, ai ngờ mới đang chuẩn "emo" thì cả nhóm vèo vèo vượt mặt …

A a a a!

Sinh viên thực tập chuyển chính thức như thể chấp nhận khác vượt mặt trong khi đang lười chảy thây?!

Thế là cũng hít sâu một , hai tay vung như gió, tâm ý chiến đấu…

Tóm là, Trương Yến Bình ngáp một cái, dạo quanh vài bước, thấy cả đám rằng, từ mạng 2G nhảy vọt lên 5G, thậm chí còn việc căng hơn cả mấy dì ở làng hôm !

Anh sốc tận óc!

Giờ việc thành phố đòi hỏi năng suất cỡ luôn ?!

Bảo trẻ tuổi gục c.h.ế.t nơi công sở nhiều đến thế!

May mà ngoài !

Nghĩ đến đây, hắng giọng hét to một tiếng:

“Ờ… các bạn phiền nếu livestream một chút nhé?”

Đã đến lúc cho nhân viên tương lai thấy chuẩn mực năng suất !

Dù nhóm chắc lâu dài, nhưng tiêu chuẩn tuyển thì thể giữ mãi mãi…

A? Livestream á?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả đám ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Bọn họ là Kiều Kiều, livestream gì?

Trương Yến Bình thấy cần thiết, livestream hái rau ban đêm chính là kiểu ASMR chân ái, cần chuyện, kéo thời lượng, thể cho xem rau trong vườn trồng , càng trực quan thể hiện môi trường và nội dung công việc của nhân viên.

Một mũi tên trúng nhiều đích!

Nghĩ nghĩ, bổ sung:

“Không livestream công , live để giúp Kiều Kiều đủ giờ livestream, nếu đồng ý lên hình, mỗi tháng thêm phụ cấp 100 tệ nha.”

“Được, đồng ý luôn!”

Cô đồng nghiệp gần 30 tuổi tính tình chín chắn lập tức gật đầu:

“Có tiền thì cái gì cũng bàn ! mà bảo lên livestream chuyện thì tính giá khác đấy nhé!”

Lưu Liễu cũng nhanh chóng gật đầu, liếc cái điện thoại đang nối với camera giám sát mặt .

Thêm 100 tệ?! Trời ơi dễ như cho !

Trương Yến Bình gật gù:

“Yên tâm, cần năng gì , chỉ để điện thoại dựng ở ruộng rau, để xem hái rau thôi.”

Nói thế, cả nhóm đều đồng ý.

Trương Yến Bình hớn hở đăng nhập tài khoản của Kiều Kiều, xuống núi tìm giá đỡ điện thoại.

Căng thẳng ban nãy ruộng rau nháy mắt tan biến, bắt đầu tâm trạng tám chuyện .

“Ê, mai sáng ăn gì trời?”

Chủ đề ai cũng thích!

Dù tài nghệ của đầu bếp Tưởng, bọn họ cũng nếm từ bữa trưa .

Sườn hấp gạo nếp, cà tím kho, với cả canh rong biển…

Không chỉ nguyên liệu dồi dào, mùi vị còn xuất sắc khỏi bàn!

Ai nấy lập tức tin lời Kiều Kiều :

Lão Tưởng đúng là đầu bếp nổi tiếng!

Hơn nữa, buổi chiều khi tiếp tế nguyên liệu, bọn họ cũng giúp bưng bê một tay.

Thịt đều là loại tươi sống, rau xanh thì non nước căng bóng.

Mà như thế, chị Tiểu Phượng, phụ bếp, còn tiếc rẻ :

“Các cô các tới muộn , đến sớm tí, núi còn ăn củ cải do làng tự trồng nữa cơ, là ngon cực kỳ!”

Chị dùng từ ngữ hoa mỹ mô tả, đành đưa ví dụ đơn giản nhất:

Thao Dang

“Hồi đó củ cải ngoài chợ 5 hào một cân, còn củ cải làng thu mua đến 5-6 tệ một cân luôn đó!”

“Chỉ thua nhà Tống Đàm chút xíu thôi.”

Ví dụ trực quan quá mức!

Cả đám lập tức bắt đầu tưởng tượng, đến nỗi đến giờ ăn tối thấy đói meo.

Anh cắt dày vốn nên để đói, chuẩn sẵn bánh nấm hầu thủ.

ăn thì khô khốc khó nuốt, thế là thà canh cửa sổ đợi còn hơn.

Cái bộ dạng thèm thuồng , nhóm bảo vệ bước nhà ăn ai nấy cũng sững , vài xếp còn lặng lẽ nhường chỗ…

Tóm là…

Đêm hôm khuya khoắt ăn xong bữa khuya bắt đầu bàn chuyện ăn uống, cả nhóm đúng là m.á.u lửa hết sức!

“Mai sáng nhất định thể bỏ lỡ! Ai dậy thì gọi với nhé…”

“Vậy rốt c.uộc là ăn gì ?”

“Không nữa, nhưng chiều thấy mang tới cả hẹ, đêm nay ăn khuya thấy miến nữa… Mai chắc ăn bánh hẹ miến trứng?”

“Chiều thấy ai gói bánh gì ? Mình đông thế , mà gói thì chắc tới Tết năm quá…”

“ !”

Cô gái điềm đạm mở miệng, giọng cũng điềm đạm:

“Tối nay thấy, mai sáng sẽ hầm vịt già chua cay nấu mì, ăn kèm với bánh nướng hẹ miến trứng mỏng giòn vàng ruộm đầy mỡ heo. Nếu ăn đồ dầu mỡ thì cháo khoai lang.”

Cả đám: “…”

Cái tiền tố dài thật đấy!

Cái tưởng tượng đó hấp dẫn quá mất!

Nước miếng cũng bắt đầu tuôn !

“Sáng mai ai dậy thì nhớ GỌI TÔI ĐẤY NHÉ!!”