Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1337: Mỗi người một câu chuyện.



Ở tòa nhà đối diện, lầu, ba cô gái sống cùng phòng thì định hơn nhiều.

Các cô sắp xếp xong đồ đạc của , cũng tìm hiểu sơ về những ở các phòng lân cận. Lúc , cô gái mắt tròn giường, đột ngột thở dài sụp vai xuống.

Hồi đó khi xảy vụ việc và đưa đến đồn công an, phía công ty vẫn tỏ vẻ gì sai sót, nào là sa thải, nào là bồi thường. cô mà cứ những lời nhảm nhí khó chịu, áp lực tâm lý lớn.

Đó là một công ty , khi chính thức biên chế, mỗi tháng thể kiếm gần 10 ngàn tệ, tuy mệt nhưng trong tình hình hiện nay thì ai cũng ao ước.

bây giờ…

Sau ba tháng nghỉ phép lương, cô thậm chí đủ dũng khí để việc . Người đuổi là quan hệ nội bộ trong công ty, cô lo chèn ép nữa… nên vẫn chần chừ dám bước tiếp.

“Có yếu đuối quá …”

Thao Dang

Cô nghĩ đến đó, vành mắt đỏ hoe.

Đến giờ vẫn dám với cha , chỉ là đang dự án lớn, hiện tại là nghỉ phép lương…

Lúc , cô gái lớn tuổi hơn từ nhà vệ sinh bước , tâm trạng :

“Cảnh sắc núi thật đấy, đúng là mỗi làng quê mỗi khác.”

“Làng quê nhà , phát chán.”

Nghe là cũng chuyện đằng . Cô gái mắt đỏ ngẩng đầu lên cô , ánh mắt đầy tò mò. Người phẩy nước tay, tùy tiện đáp:

“Chà, chuyện của gì đáng kể . Chỉ là ba mươi tuổi mà bán m.á.u bán thận nuôi nhà, thằng cha nghiện cờ b.ạ.c nhà từ quê lặn lội lên công ty ầm một trận, khiến mất việc luôn.”

Cô nhún vai:

“Mất việc thì cũng chịu thôi, may mà còn chút tiền tiết kiệm, mà du lịch thì tiếc tiền, khách sạn homestay giờ đắt đỏ lắm.”

“Chỗ Kiều Kiều thì bao ăn ở, ở ký túc xá quen ! vì tiết kiệm tiền mà vẫn ở ghép với khác cơ!”

Thế là tới thôi.

Lời của cô như mở cánh cổng chia sẻ, cô gái cũng bộc bạch chuyện , liền đáp một cách thoải mái, thẳng thắn:

“Yếu đuối gì mà yếu đuối, vốn dĩ chẳng ai dính đống rác!”

“Không thì nghỉ, nhà cô còn ủng hộ cô kìa.”

“Chứ á, 16 tuổi xưởng , học tại chức lấy một đống bằng, ích gì? Cha thì nghiện đỏ mắt, nào cũng dắt tới công ty!”

Cô cũng chẳng oán gì công ty cả, mở công ty là để kiếm tiền. Một đám nghiện cờ b.ạ.c mặt mũi hằm hằm suốt ngày tụ đánh bài, công an bắt đợt tới đợt khác…

Chậc, công ty chịu đựng hơn một tháng, lương cũng trả đầy đủ, là đủ tử tế .

So thì cô gái thứ ba trông hiền lành yên tĩnh hơn vẻ ít chuyện hơn.

Mà là vẻ bề ngoài thôi!

“ đến đây là để tránh bạn trai đấy.”

“Hồi đó học thạc sĩ, học đậu nên luôn, giờ thì suốt ngày càm ràm kiếm tiền, chia sẻ áp lực.”

“ bảo ở ký túc xá, thể ở ghép với khác để tiết kiệm, mắng vô tâm.”

“Còn con gái học kỹ thuật là ngu.”

“Sau đó học thạc sĩ cũng vô dụng, điểm thi đại học của rôi năm đó còn cao bằng , học cũng chẳng tìm việc…”

“ giáo sư hướng dẫn cho mấy dự án, thấy , thế là giận. Một tháng thèm chuyện với .”

“Giờ nghiệp thạc sĩ, đang học tiến sĩ, bảo công việc do giáo sư sắp xếp lương thấp quá, mua nổi nhà, cố gắng cùng …”

“Rồi trực tiếp tìm đến sếp của , bảo là về nhà sinh con…”

Rất .

Cô gái lạnh nhạt như cúc, điềm tĩnh lạnh lùng. hai cô bạn cùng phòng thì siết c.h.ặ.t nắm đấm, nếu bạn trai đối phương mặt ở đây, đánh cho mặt mũi bầm dập thì mới lạ.

“Cậu cứ thế mà nhịn ?!” Hai trừng mắt cô.

“Không mà.” Cô vẫn giữ vẻ lãnh đạm như cũ, ngay cả ngữ điệu chuyện cũng hề gợn sóng:

“ cũng tìm sếp của , một trận, là hóa thật sự thích là như thế , bảo mấy năm nay chịu cưới , còn bắt bỏ thai... Giờ thì, nên buông tay .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói xong là lên đường tới đây luôn.”

Hai cô bạn cùng phòng: “…”

Sau cùng, cô gái mắt tròn long lanh ánh lên tò mò, nhỏ giọng hỏi:

“Xin nếu đường đột… sếp bạn trai là nam nữ ?”

Cô gái lạnh nhạt hờ hững đáp:

“Là nam. Cao mét chín, cực mê tán thủ và tán đả, gia đình hạnh phúc, vợ con gái, còn là một ‘c.uồng con gái’ chính hiệu.”

“Bạn trai thường chửi lưng, bảo mấy tên 0 quấy rối, chịu hết nổi thì đ.ấ.m thẳng tay luôn…”

Cô giơ điện thoại lên, chụp ảnh bầu trời xanh mây trắng và núi non ngoài cửa sổ, đăng lên vòng bạn bè:

[Tình yêu chân chính nên giới hạn bởi giới tính, chỉ là chẳng may vạ lây. Đang nghỉ dưỡng, xin đừng phiền.]

(Quyền xem vòng bạn bè: chỉ đồng nghiệp bạn trai thấy)

Cô thu điện thoại, thấy hai cô bạn cùng phòng trợn mắt há hốc , sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ nhưng nghi hoặc:

“Biểu cảm của các là gì thế?”

“Ngưỡng mộ đấy…” Cô gái nhỏ tuổi nhất cảm thán, hỏi tiếp:

“Vậy… học ngành gì thế?”

Cô nàng thản nhiên đáp: “Kỹ thuật hàng vũ trụ.”

“!!!” Hai cô bạn trố mắt ngạc nhiên, nhịn hỏi:

“Vậy… công việc của … mất ?”

“Không.” Cô lấy laptop , gõ gõ, giọng nhàn nhạt:

“Giáo sư hướng dẫn, giờ cũng là trưởng nhóm dự án kiêm sếp của , bà quá vất vả khi dữ liệu giai đoạn , cho nghỉ hai tháng ngoài thư giãn. thấy bên chỉ cần ca đêm, ban ngày vẫn thể tiếp tục nghiên cứu, nên đến.”

Trong phòng bỗng lặng như tờ.

Hai cô bạn cùng phòng cô chằm chằm, cảm giác như đang đối mặt với tài liệu tuyệt mật quốc gia. Cả hai thầm thề tuyệt đối gần giường cô , còn laptop thì khỏi , bao giờ đụng .

Tuy ý thức giữ bí mật đầy đủ, nhưng cái tính hóng thì kiềm nổi. Lúc liền ngập ngừng hỏi:

“Kỹ thuật hàng vũ trụ là gì ? Là chế tạo máy bay hả?”

“Cũng thể tính , nhưng về tên lửa.”

“……Tên lửa…… tên lửa mà thể thẳng thế ? Không cần bảo mật ?”

Cô bất ngờ:

“ chỉ hai chữ thôi mà.”

“Thế… đến mức tên lửa , tay hái rau…”

Gương mặt cô thoáng đỏ lên:

“ hái mà. Hồi còn học, còn từng ‘mượn’ luận văn của sinh viên nông học hàng xóm …”

“Luận văn rau mặn rau chay đều ‘mượn’ đủ.”

Nói nhỉ, hai giờ chỉ một cảm giác:

Thời buổi , cái gọi là "lạnh lùng như cúc"… hóa cũng chỉ là hình tượng thôi nhỉ.

Nhân tiện hỏi thêm câu nữa:

“Cậu xuất sắc thế, thích kiểu bạn trai như chứ?”

Đôi tai cô gái đỏ bừng, ánh mắt tránh né, nhưng lời thẳng:

“Anh … ừm… chu đáo. Dù cả tháng chuyện, vẫn nấu cơm, giặt đồ, sấy tóc cho .”

Nói đến đây, cô thật sự thấy tiếc nuối:

“Các hiểu , giờ tìm giúp việc giỏi mà chịu khó là khó lắm đấy…”