Đám chó đi xem mắt bên bờ sông thật sự quá nhiều, mấy chục con chạy qua chạy lại, đến mức Tống Đàm cũng chẳng phân biệt nổi nữa.
Thế nên cô thật sự không ngờ, chỉ một chuyện nho nhỏ thế này lại có thể khiến Cẩu ca rối như tơ vò đến mức này.
“Thế… anh chưa từng nghĩ đến phương án mỗi chó đực một con con à?”
Anh Tôn mặt đơ toàn tập:
“Ý cô là… cho không á?”
“Chứ không thì sao?” Tống Đàm ngẩn người nhìn anh ta, “Cái quy củ chó đi xem mắt này không phải là do anh nói với tôi sao? Làm cha thì được mang về một con mà?”
Chó đâu phải mỗi lứa chỉ đẻ một con.
Nhưng mà… lỡ ba ông bố mà chó mẹ chỉ đẻ hai con thì sao?
Thế là cô lại nhanh chóng thêm điều khoản:
“Nếu chó con không đủ thì chọn một con từ lứa khác bù qua. Cái này gọi là bất khả kháng, mà chó con ít thì trách nhiệm thuộc về phía chó bố.”
Anh Tôn lau mặt một cái:
“Cô chờ tôi suy nghĩ lại cái đã…”
“Nhìn vào chó cha là biết chó con sẽ đẹp cỡ nào rồi, tôi làm trung gian, một con cũng bán chắc giá 8000 tệ, ai biết nhìn là sẽ tranh nhau giành. Cô thật sự muốn cho à?!”
Tống Đàm bất lực:
“Giờ tôi nuôi cả chục con ch.ó rồi, một nửa là chó cái. Giờ lại nuôi thêm chó con, chẳng phải sẽ thành mấy chục con rồi sao?”
Mấy chục con chó, không phải không nuôi nổi, cũng không phải không dùng đến. Nhưng mới có đợt “xem mắt” đầu tiên thôi mà! Sinh sản là bản năng động vật, mà đã bắt đầu rồi thì làm gì có chuyện chỉ dừng lại ở một lần.
Hơn nữa muốn phát triển bền vững thì cũng không thể để chó con cùng một độ tuổi hết được.
Gần đây Tống Đàm đang nghiên cứu làm sao để chó con có thể sinh ra theo từng thế hệ, lệch tuổi hợp lý.
Nếu là người khác nói mấy chuyện này, Cẩu ca đã bảo là c.h.é.m gió tận trời rồi. Chó động dục quanh năm, hoặc bị quấy rầy, hoặc phải chấp nhận sinh sản, chuyện là như thế.
Nhưng nhà Tống Đàm thì…
Lúc cô mua chó thì chúng đều đã trưởng thành! Ở trại chó của anh ta, những con đó đều đã đến tuổi sinh sản rồi! Kết quả là cô đem về nuôi hẳn một năm, vậy mà nếu không phải lần này kéo cả đám chó đến cho chúng tự chọn, lại thêm Trương Yến Bình mồm mép giỏi giang nói cái gì “cùng triều làm quan”, thì chưa chắc đã thành đôi đâu.
Vậy đó!
Anh ta dứt khoát đưa ra một đề xuất nghe hơi điên:
“Hay là thế này đi, sau này cứ hai năm tôi lại dắt một đám chó đến xem mắt, quy củ y như lần này, được không?”
“Lần sau tôi sẽ lọc kỹ hơn, không để quá đông như lần này nữa.”
May mà Tống Đàm không thấy ý tưởng đó quá kỳ lạ.
Hai năm chênh lệch độ tuổi nghe cũng hợp lý, quan trọng là tôn trọng ý nguyện của chó mà!
“Được! Cứ làm thế đi!”
Còn chuyện xử lý chó con thì sao…
Anh Tôn cũng có cách hay.
“Mấy con như Công Chúa nhà cô không phải là chó phục vụ nghỉ hưu từ Ninh Thành à? Cô có từng nghĩ hợp tác với hệ thống bên đó chưa?”
“Chó con gửi sang bên đó, tham gia tuyển chọn làm chó cảnh khuyển, cứu hỏa hoặc các nhiệm vụ khác.”
“Đạt chuẩn thì chuyển giao, không đạt thì gửi về tự nuôi, hoặc giao cho tôi, tôi sẽ giúp tìm chủ tốt, có trách nhiệm.”
“Tôi nói thật nhé, chó đủ chuẩn làm cảnh khuyển, bên đó trả giá không hề thấp đâu.”
Bên trại chó của anh ta trước giờ cũng từng có vài con được chọn rồi.
“Sau này chó về hưu, cô lại có thể đón chúng về tiếp tục nuôi.”
Đúng là một hướng phát triển bền vững.
Tống Đàm nghĩ đến đám Công Chúa, Anh Tuấn… trong lòng cũng bắt đầu động tâm.
Nhưng mà hiện tại…
Vừa mới xong đợt xem mắt, còn chưa có “tín hiệu gì” rõ ràng, chữ ‘bát’ còn chưa có ‘cái phẩy’, vẫn là chờ chó cái mang thai rồi hẵng nói tiếp.
Tóm lại, chuyện rối rắm nhất trong đợt mai mối chó lần này chỉ vài câu là đã giải quyết xong.
Cẩu ca đi ra khỏi nhà vẫn còn mơ hồ, quay đầu hỏi lại lần nữa:
“Cô thật sự xác định là nếu có nhiều bên ‘ứng cử’ thì mỗi chó cha được tặng một chó con hả? Cái giá này đâu có thấp đâu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc chắn, chắc chắn.” Tống Đàm bắt đầu mất kiên nhẫn. “Tôi đã nói rồi, tôi không kiếm tiền từ đám chó này.”
“À đúng rồi, còn con của Đại Vương ấy, hay là anh tìm cho nó một nhà tốt đi.”
Con đó thật sự quá to, mà trang trại của cô bây giờ cũng chỉ cần một con đầu đàn tuyệt đối là đủ.
Cẩu ca mừng rỡ đến mức không giấu nổi, chân mày ánh mắt đều rực rỡ như vừa trúng vé số:
“Cô yên tâm! Tôi có cả một danh sách dài đợi sẵn rồi! Tôi sẽ lựa kỹ cho cô!”
Nhưng nhắc đến đây, Tống Đàm lại hơi do dự:
“Chủ cũ của Đại Vương, tên là Vương Thần, anh ta làm ăn có khấm khá lại chưa?”
“Nếu điều kiện ổn, hỏi xem anh ta có muốn không?”
Lúc trước nuôi không nổi, nhưng anh ta chưa từng bạc đãi Đại Vương, thậm chí còn rất nghiêm túc tìm một nơi tốt cho nó, chỉ riêng điểm ấy đã hơn rất nhiều người rồi.
Cẩu ca có chút ngạc nhiên:
“Sao cô biết là tôi định hỏi?”
Anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi cũng không rõ việc làm ăn có phất lên không, nhưng dạo trước thấy có vẻ là chuyển nhà rồi, ơ, mấy người nhà giàu ấy mà, dù có phá sản thì cũng còn quan hệ, kinh nghiệm, nền tảng, lúc cần cũng bật lại được nhanh lắm.”
“Trước tôi đăng video của Đại Vương, anh ta còn thả tim cho tôi nữa, nhưng không nói gì, chắc ngại mở lời.”
“Để tôi hỏi giúp xem sao.”
“Nhưng cô nghĩ kỹ đi nhé, nếu để con Đại Vương cho anh ta, chắc tôi sẽ không hét giá cao như những nhà khác đâu.”
Tống Đàm cười khẽ:
“Không cần tiền. Tôi vốn được nhận hai con ch.ó con mà? Nếu anh ta muốn, tặng anh ta một con cũng được. Trước kia anh ấy nuôi Đại Vương tốt như vậy, có lấy tiền tôi đâu.”
Sau này đúng là anh ta cũng nuôi thêm chó con, rồi dần dần không còn vội hỏi thăm về Đại Vương nữa, thậm chí cũng không thích đến thăm nó.
Thao Dang
Nhưng… ai nói thế là không còn yêu quý Đại Vương?
“Cứ hỏi đi.” Tống Đàm nói.
Lúc anh ta nghèo nhất, Đại Vương chưa từng chịu khổ.
Chó con của Đại Vương nếu đi theo anh ta, cho dù bên cạnh có thêm chó khác, cũng chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
“Nói với anh ấy luôn, nếu thật sự nuôi không nổi thì gửi lại tôi cũng được. Đây là tấm lòng của Đại Vương với anh ấy.”
Nghĩ một lúc, cô lại bổ sung:
“Tiện hỏi luôn địa chỉ mới đi, tôi muốn gửi ít đồ qua cho họ.”
Giờ đây, Đại Vương thật sự là một phần không thể thiếu của nhà họ rồi.
Cẩu ca vung tay:
“Yên tâm! Cứ giao cho tôi!”
Rồi anh ta lại nói tiếp:
“Vậy hôm nay tôi sẽ đưa đám chó đi luôn rồi. Cô thật sự không định mời tụi tôi một bữa ngon à?”
“Với cả nha, chó mang thai cần chú ý nhiều chuyện lắm, cô mời tôi ăn một bữa tử tế, tôi gửi tài liệu cho, có vấn đề gì thì tôi trực chiến luôn!”
…Chẳng phải lúc nào anh ta cũng trực chiến sẵn rồi sao?
Tống Đàm liếc anh ta hai cái, nhưng đối phương thì mắt lấp lánh, tràn đầy chữ ‘tham ăn’ to tướng, cô do dự chốc lát rồi nói:
“Để tôi hỏi ông chú Bảy một tiếng, nếu ông ấy đồng ý, lát nữa mời mọi người ăn một bữa đại tiệc, trên nhà ăn trên núi ấy, nhà tôi không chứa nổi đâu.”
“Được được được!”
Cẩu ca suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui, hai má cười đến mức muốn chuột rút luôn, thậm chí còn tự mình đứng ra làm chủ:
“Để tôi hỏi! Nếu ông chú có việc gì cần, cứ bảo! Sắp xếp thoải mái luôn!”
“Đám này có hơn hai chục mạng khoẻ mạnh, bưng mâm, rửa rau, rửa bát, việc gì chẳng làm được?”
Đám người lần trước từng được ăn bánh c.uộn hành kia, chắc đến trong mơ cũng còn chảy nước miếng ấy chứ.
Lần này mà được ăn đại tiệc, xem ai còn giữ nổi lập trường!
Nuôi chó thì sao?
Từ xúc phân đến nấu cơm chó, chuyện gì mà tụi tôi không làm được!