Bước vào tháng Tư, trong làng mỗi ngày đều có một buổi livestream bán rau, bà con háo hức, mỗi ngày đều điên c.uồng tranh mua hàng.
Còn đám chó thì c.uộc trường kỳ “xem mắt” cũng c.uối cùng đi tới hồi kết.
Nhưng cái kết này lại không hề thê lương, ngược lại vô cùng “đầy đặn”. Đám chó béo lên, mà chủ của bọn nó cũng béo theo. Trong đó một nửa chủ nhân vì phải đi làm lại, chỉ ở lại ba ngày rồi giao chó lại cho anh Tôn trông, nhưng nửa còn lại thì vừa có tiền vừa có thời gian, đời sống tự do tự tại.
Thế là khu chăn thả nhộn nhịp hẳn lên.
Nói chính xác thì là do chó mà náo loạn cả lên.
Lúc hỗn loạn ấy, họ còn thở dài: hồi xưa dắt chó đi xem mắt, hai bên hẹn nhau ra chỗ nào đó ổn ổn, mấy con vật động dục thì đơn giản trực tiếp, gặp nhau nửa ngày là xong.
Sau đó ai về nhà nấy, chẳng ảnh hưởng việc gì.
Lần này thì khác, nói là cho chó đi xem mắt, nhưng nhiều người còn nhân tiện đặt lịch nghỉ c.uối tuần, định vừa tìm bạn đời cho chó vừa nghỉ dưỡng. Hai ngày, dù khó đến mấy, cũng nên thành đôi rồi chứ?
Ai ngờ tới nơi thì bị “choáng”.
Thứ nhất là không ngờ chó nhà người ta ngoài đời còn đẹp hơn cả trong video.
Thứ hai là không ngờ chúng lại thông minh đến vậy, đúng kiểu “toàn bộ là Border Collie” luôn rồi.
Thứ ba...
Thứ ba là: họ cứ tưởng điều kiện ở đây khá khắc nghiệt, nào là phải ngủ ký túc, ăn cơm tập thể gì gì đó. Ai dè tới rồi mới biết, tối đặt lưng xuống giường là ngủ như c.h.ế.t, sáng sớm dậy sớm lên núi dạo một vòng, rồi còn được ăn một bữa no nê. Ở chơi hai ngày c.uối tuần, tới thứ Hai là chẳng ai còn muốn về đi làm nữa.
Thế là mượn cớ vì chó, người thì xin nghỉ thêm, người thì... nghỉ luôn, sau một tuần, ai nấy da dẻ hồng hào, tinh thần sảng khoái!
Trời ơi, thế mới gọi là “dưỡng sinh”!
So với hiệu quả này, trước kia bày vẽ bao nhiêu loại ăn uống bồi bổ gì đó, đúng là chẳng đáng nhắc tới!
Bây giờ chó không muốn về, mà người cũng chẳng muốn đi.
Các chủ chó ngoài việc hằng ngày cãi nhau vì “phân phối không công bằng”, thì còn hay đứng nhìn đám chó tung tăng tự do chạy nhảy khắp bãi sông lớn. Gió thổi bay bộ lông bóng loáng như lụa là, miệng há, lưỡi thè ra, mắt sáng rỡ, đuôi vẫy vẫy, tất cả đều đang nói lên niềm vui sướng của tụi nó.
Hu hu… sao nhà mình lại không có một trang trại như thế chứ?
Tâm sự của các chủ chó thì mỗi người một kiểu, còn tâm tình của đám chó thì lại vô cùng... phấn chấn.
Nổi bật nhất trong số đó, chính là Công Chúa.
Nó bốn tuổi, đang ở độ sung sức nhất, không quá trẻ để nghịch ngợm, cũng chưa già để trầm mặc. Chiếc bịt mắt bằng kim loại bạc được chế tác riêng trên mắt trái không hề làm giảm khí chất của nó, ngược lại càng tôn lên vẻ uy nghi, bản lĩnh và đầy bao dung.
Thêm vào đó, là giống sói xanh, vốn đã rất ưu tú, nên ngay cả trong thế giới loài chó cũng được xem là nhan sắc hàng đầu. Vì vậy, cả bãi chăn thả rộng lớn, chỉ có sau lưng nó là theo sau ba con ch.ó khác: chăn cừu Đức Ares, chăn cừu Đức Kim Ngô, và sói xanh Nhảy Nhót.
Công Chúa đích thực là “chó như tên gọi”, thân là công chúa, đương nhiên phải có đàn em theo sau. Ba con thôi? Đáng gì.
Công Chúa “mưa móc đều chia”, bốn con đi chung chẳng thể nhìn ra có thiên vị hay ưa thích ai rõ ràng.
Vì vậy, mỗi lần ba con kia tranh thủ cạnh tranh, chủ của tụi nó cũng sắp cãi nhau vỡ đầu rồi.
Hai con chăn cừu Đức, một con sói xanh, đã thế còn có ngoại hình khá giống nhau, con non sinh ra chắc chắn khó phân biệt. Mà lại có tới hai ông bố cùng giống, nếu sinh ra là chăn cừu Đức, thế rốt c.uộc là chó con nhà ai?
Thao Dang
Khi bốn con ch.ó tụ lại ngửi ngửi hít hít, ba ông chủ liền đứng bên bờ sông cãi nhau toáng cả lên, giọng mỗi lúc một lớn, vì mấy con ch.ó con còn chưa thành hình mà tranh giành chẳng khác nào đang chia gia sản.
Nuôi được giống chó lớn thế này, mà còn nuôi tốt đến vậy, vốn dĩ họ không phải thiếu tiền để mua thêm chó con. Nhưng trong lòng vẫn nghẹn, chó con mình dốc công nuôi lớn, giờ chỉ muốn có cháu trai cháu gái để đem về nuôi cùng, vậy mà sao lại có đến hai đối thủ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả ba người đều nghĩ giống nhau, hai ông chú với một cô gái trẻ, cãi nhau kịch liệt, chẳng ai chịu nhường. Những người khác đứng xem náo nhiệt xung quanh, mấy người cũng đang lục đục vì chuyện chó cưng tranh nhau, giờ nhìn thấy, lại cảm thấy chuyện nhà mình chẳng là gì.
Coi mà xem, bên kia là ba con ch.ó cùng cạnh tranh, lại còn có hai con cùng giống, còn bên mình thì chỉ có hai con, đã vậy còn khác giống nữa…
So sánh một cái, hình như chuyện mình cũng chẳng nghiêm trọng đến vậy ha?
Anh Tôn thì lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, toàn là khách VIP của anh ta, bên nào cũng không thể thiên vị được!
Còn Trương Yến Bình thì đang bận rộn chuyện homestay, đã lâu không đến bãi sông quan sát “tiến độ hẹn hò” của đám chó. Lúc này, ở đó chỉ còn Trương Vượng lo dọn phân mà chẳng thèm bận tâm chuyện gì, và hai anh em đang chuyên tâm chăm sóc mấy chú bê con.
Tóm lại, Cẩu ca khổ lắm!
Cho đến khi một bóng trắng toát sải cánh lao thẳng vào chiến trường, tiếng kêu sắc nhọn vang dội khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, đám chó cũng theo phản xạ dạt hết sang bên.
Không phải ai khác, chính là Đại Bạch, nhiệm vụ của nó là duy trì an ninh trên đồng cỏ. Nhìn thấy có người cãi cọ, sắp sửa động tay động chân, dĩ nhiên nó không thể ngó lơ!
Hừ!
Chỉ là ba cái “hai chân nhỏ xíu” mà dám đánh nhau dưới sự thống trị của đại boss Đại Bạch sao?
Không thể nào!
Không bao giờ có chuyện đó!
Khi Trần Trì từ chuồng bò bước ra, thì ba người đang cãi nhau đã bị Đại Bạch đuổi chạy tán loạn, không còn dám tụ lại nữa.
Chiếc mỏ cứng như kìm sắt của con ngỗng to cứ kè kè sau lưng, chuyện tranh cãi chó con gì đó đều không còn quan trọng nữa. Trong cơn gió lạnh rít qua bãi sông, mọi người vừa chạy vừa hô:
“Hay là thôi đi! Chó còn chưa đẻ mà, đẻ rồi tính sau!”
Ở phía bên kia, một ông chú cũng đang bị Ngỗng Muội rượt đuổi thì giơ cờ trắng đầu hàng ngay lập tức.
Cô gái trẻ, người may mắn không bị ngỗng rượt do thiếu “số lượng ngỗng”, lúc này vỗ n.g.ự.c nói:
“Hay là… tôi rút khỏi c.uộc cạnh tranh vậy. Nhà tôi còn trẻ lắm, mỗi ngày nhảy nhót chạy nhảy suốt, chăm một mình nó đã đủ mệt rồi, chó con thì hai anh chia nhau đi.”
Haiz… nhà chỉ rộng có 200 mét vuông, cũng chẳng có sân riêng, mỗi lần dắt Nhảy Nhót ra ngoài là thấy tội nó lắm rồi, nuôi thêm một con thì thật là quá sức.
Mà Nhảy Nhót lại nhỏ mọn lắm…
Dù là con ruột cũng không chắc nó chịu. Huống gì… nhỡ đâu không phải con ruột thì sao?
Tóm lại, cô gái rút lui, chiến trường giờ chỉ còn lại hai ông chú, vậy thì rõ ràng hơn rồi.
Dù sao cũng là một người đặt tên chó là Chiến thần Ares, người kia đặt là Kim Ngô của đội vệ binh, có thể thấy tâm tư “mong con thành rồng” nó sâu sắc cỡ nào rồi!
Thế nên câu hỏi đặt ra là:
Ở bãi sông còn nhiều cặp chó khác cũng đang hẹn hò, vậy chó con… chia cho ai?
Cẩu ca bất lực hết biết, đành phải tìm tới Tống Đàm, mặt mày như viết bốn chữ to: [LO LẮNG RỐI BỜI]
“Cô xem nè, nếu mà có hai cha ba cha, thì chó con chia kiểu gì đây?”
Lấy tiền chia à? Không được.
Ban đầu chủ chó được nhận một con ch.ó con, giờ bên kia có thêm một ông bố, con đó không phải của mình, ai bỏ tiền ra bù? Mà dựa vào cái gì bắt người ta bỏ?
Ai mà chịu được? Không thiếu tiền, nhưng không thể chịu thua cái sĩ diện này!