Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1387: Chọc vào tâm lý người ta.



1188?! Món rẻ nhất á?!

Hai vợ chồng hít sâu một hơi lạnh: “Lúc chị họ con cưới, một bàn tiệc cưới cũng chỉ cỡ giá này thôi đấy!”

Cậu thanh niên thì lại cười: “Món tiệc cưới có ngon đâu! Ở đây còn có phần ăn đơn rẻ hơn, 380 một suất... Mẹ à, đã tới rồi, với lại chỗ này bán đắt như vậy mà toàn là đánh giá tốt, con cũng muốn xem thử rốt c.uộc là ngon cỡ nào.”

“Cha mẹ hiếm khi ra ngoài chơi, thử món ngon một lần, sau về còn có chuyện để kể nữa chứ!”

Tóm lại, nửa đẩy nửa kéo, ba người vẫn bước qua cổng chính của Trường Lạc Cư.

Cô tiếp tân ở cửa cười tươi như hoa:

“Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với Trường Lạc Cư! Xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

“Có rồi.” Cậu thanh niên lấy điện thoại ra:

“Tôi đặt gói ba người trên app chính thức của các cô, nói là dùng trong vòng một tháng... Được chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi ạ!” Cô tiếp tân mỉm cười dẫn đường:

“Quý khách may mắn thật đấy, hôm nay chúng tôi có tặng thêm trà uống nữa! Lát nữa có thể chọn theo nhu cầu thể trạng nhé.”

“Thật à?” Ba người c.uối cùng cũng thấy yên lòng hơn chút, món ăn đắt thế mà được tặng chút đồ, cũng thấy đỡ xót hơn phần nào.

Phía trước, phục vụ tiếp nhận khách xong liền dẫn họ vòng qua sảnh ăn đông nghịt người, đến một góc nhỏ:

“Xin lỗi, khách hôm nay hơi đông, có thể sắp xếp ngồi tạm bên này được không ạ?”

“Được được!” Ngồi đâu cũng được mà, cả nhà hàng trang trí đẹp thế này, ngồi đâu chẳng ăn được, đúng không?

Phần combo còn phải đợi một lúc mới mang lên, ba người liền cầm thực đơn lên xem thử, và ngay lập tức trợn mắt há mồm vì giá cả trên trời.

Không thể tưởng tượng nổi là rau xào đơn giản mà cũng 188 tệ?!

Nước cơm mà cũng bán lấy tiền, như vậy có hợp lý không?

Vả lại, sao món đắt tiền toàn là món chay thế? Một vài món cá khô cá kho thì giá cũng không thấp, thế nhưng các loại thịt heo bò dê lại không nằm trong danh sách đặc sản, giá cả lại khá “mềm”.

Cái này là sao...

Giờ nhà giàu thịnh hành... ăn cỏ đắt tiền à?

Ba người ngập ngừng:

“Cái món bò hầm này... một phần 188 tệ, ăn được mấy người nhỉ?”

Phục vụ mỉm cười:

“Ba người nhà mình chắc chắn ăn không hết đâu ạ. Em không khuyến khích gọi thêm đâu, vì phần combo là đã đủ no rồi.”

Sao lại không khuyến khích gọi? Chẳng lẽ vì lời ít nên không muốn bán?

“Tôi vẫn muốn gọi một phần.”

Sắc mặt của cô phục vụ khẽ hiện chút kỳ quái, rồi nhanh chóng dịu dàng nói:

“Em hiểu mà. Nhiều khách lần đầu tới cũng muốn gọi thêm như vậy. Anh/chị chắc chắn chứ ạ?”

Thế thì còn gì mà không chắc?

Combo hơn ngàn tệ còn gọi được, cái món bò 188 tệ này chẳng đáng là gì! Nhà họ ăn khỏe! Gọi được!

Thao Dang

Chẳng qua là không giành được gói 4 người thôi, chứ khẩu phần thì đáng ra phải gọi suất đó mới đúng.

Tiếp theo là đồ uống tặng kèm hôm nay, trà ngải cứu và trà rau diếp cá.

Hai món nghe thôi đã thấy kỳ lạ, nhưng phục vụ gợi ý:

“Nếu hay nóng trong thì dùng trà rau diếp cá, còn thể hàn thì nên uống trà ngải cứu ạ.”

Vậy thì nhất định là trà ngải cứu rồi.

Nhà họ từ miền Bắc tới, mùa đông âm mười độ còn không có sưởi, lạnh muốn c.h.ế.t! Giờ mới c.uối tháng 3 mà nhiệt độ bên đó mới nhích lên được hơn 10 độ thôi.

Phục vụ nhanh chóng mang tới một bình giữ nhiệt:

“Uống một cốc trước bữa ăn giúp ấm người và khai vị, nhưng cũng không nên uống nhiều quá, kẻo lát nữa ăn không nổi đâu ạ, quý khách có mang theo bình không? Loại trà này có thể mang đi đấy ạ.”

Câu này nghe mà buồn cười, ba người chưa bao giờ nghe nói đi ăn lại có đồ uống tặng mà còn gợi ý mang về.

Nhưng ly giữ nhiệt thì ai cũng có, đặc sản của trung niên! Ly to, loại giữ nhiệt, cả ba đều sẵn sàng!

Cô phục vụ lúc này mới yên tâm, mỉm cười:

“Vậy thì tốt quá rồi ạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba người thì thầm trò chuyện, c.uối cùng cũng đến lượt mang phần combo lên.

Vừa cúi đầu nhìn, cả ba c.h.ế.t lặng.

Suất combo 3 người giá 1188 tệ, một tô cơm chiên trứng, một tô canh tuyết nhĩ nát vụn, một đĩa trứng vịt muối trộn tỏi băm, còn lại là một đĩa rau xào chay.

Họ công nhận là tô cơm chiên trứng này lượng khá lớn, hành xanh mướt, trứng vàng ươm, hạt cơm cũng thơm.

Nhưng! Nó vẫn là cơm chiên trứng thôi mà!

Ngoài hàng bán có 7 tệ một phần, vào quán ăn là 12-15 tệ, mà đây họ bỏ ra tận 1188 tệ đó!

Còn cái canh tuyết nhĩ kia, toàn là vụn vụn, không phải kiểu ninh nhừ đâu mà là ngay từ đầu đã toàn mảnh vụn!

Thật quá đáng! Chẳng phải lừa người ngoại tỉnh họ sao?

“Phục vụ! Phục vụ!”

Cô phục vụ nhanh chóng tới nơi:

“Xin chào quý khách...”

“Tôi bỏ hơn ngàn tệ, combo ba người, mấy thứ này là sao?!”

“Dạ vâng quý khách, đây thực sự là một combo rất ưu đãi, chỉ dành cho khách mới được dùng một lần thôi ạ.”

Cô ta có vẻ rất quen với tình huống này, lời nói trôi chảy tự nhiên:

“Nếu quý khách không hài lòng, xin đừng động đến món ăn và thức uống trên bàn, chúng tôi sẽ hoàn tiền 100%.”

Hả? Mấy người thoải mái vậy luôn à?

Ba người ban đầu vốn định nổi đóa, giờ tâm trạng lại lắng xuống đôi chút.

Một lúc sau, cậu thanh niên mới hỏi:

“Vậy nếu hoàn tiền, số đồ ăn trên bàn sẽ xử lý thế nào?”

Phục vụ mỉm cười:

“Bên ngoài mỗi ngày đều có người xếp hàng, vì món này đã được đặt lên bàn của quý khách nên sẽ được giảm giá bán lại cho họ, 999 tệ, có cần hoàn tiền không ạ?”

Thật quá sức tưởng tượng, thói quen ăn uống ở thành phố lớn đúng là... quái đản quá!

Những món này, cho dù các người bày ra vẻ hình thức một chút, mang về bếp giả bộ thay đồ mới lên lại, còn chấp nhận được. Đằng này lại bán lại đồ ăn đã đặt lên bàn, mà còn bán giá 999 tệ, ai lại đi mua chứ?!

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì thấy ngay bàn bên cạnh có người thò đầu hóng hớt, mặt đầy mong đợi:

“Phục vụ ơi, bàn kia không lấy nữa phải không? Bán lại cho tôi được không? Tôi mua mang đi!”

Ba người: …

Ờ, nguyên một quán toàn là “diễn viên quần chúng” hết hả?

Tinh thần phản nghịch của cậu thanh niên nổi lên, cậu ta lập tức ngồi phịch lại, “rắc rắc rắc” chụp hết mấy món trên bàn, còn tuyên bố hùng hồn:

“Nếu mấy món này ăn dở, tôi nhất định sẽ đăng lên mạng cho cả thiên hạ biết! Các người có đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không xóa bình luận đâu!”

Nói xong ực một cái, tu luôn một ly trà ngải cứu.

Ly trà trông có vẻ bình thường, mùi ngải hơi đắng, nhưng nước trà nóng rót xuống từ cổ họng đến bụng, rồi lan ra tứ chi, cả người ấm lên rần rần, cảm giác như cả lỗ chân lông cũng giãn nở!

Cậu ta nhìn sang cha mẹ mình, thấy hai người cũng đờ ra, hiển nhiên là cảm giác tương tự.

Một lát sau, người cha mở nắp bình giữ nhiệt, than thở:

“Quán thì đúng là quán c.h.ặ.t c.h.é.m, nhưng trà này… được đấy…”

Năm phút sau, bàn bên cạnh vẫn đang trông ngóng, lặng lẽ phỉ một tiếng trong lòng:

Ăn như lợn ăn máng, còn bày đặt giả vờ giả vịt đòi hoàn tiền các kiểu, ngứa mắt nhất là mấy kẻ mới đến như vậy!

Lần nào cũng chọc vào tâm lý người khác!

Dựa vào cái gì mà combo này chỉ dành cho người mới đăng ký app?!

Người cũ muốn ăn thì phải gọi riêng, giá tận 1358 tệ…

Tôi không tiếc cái tiền đó, nhưng mà mấy người mới cái gì cũng không hiểu, mười người thì ba người đòi hoàn tiền…

Hà tất phải thế chứ?!

Trường Lạc Cư đúng là không biết buôn bán gì hết!

Tôi huy động cả bảy bà tám mợ vào app giành suất mà còn không giành nổi một cái!

Tức c.h.ế.t mất thôi!