Ông chủ Thường nhờ vào lô trà ngải cứu và trà rau diếp cá mà chính mình phải bỏ tiền cao mới giành được, lại một lần nữa nâng tầm danh tiếng của Trường Lạc Cư lên một đẳng cấp mới.
Rồi khách đến lại muốn gọi món ấy...
Ôi chao! Xin lỗi nha!
Lúc đầu mấy người thấy món mới không ra gì, giờ thì hết sạch rồi!
Tổng cộng chỉ có 300 cân, khách ra vào nườm nượp, hết lượt này tới lượt khác, chớp mắt là bay sạch!
Một phần nhỏ còn lại, phải dành riêng cho hội viên SVIP giá cao!
Dù sao thì trà rau diếp cá uống một ly là có tác dụng ngay, trà ngải cứu cũng khiến toàn thân ấm lên, mấy ông bà già cực kỳ thích gọi.
Những người từng trải thời đó, ai mà chưa từng bị lạnh, chưa từng chịu khổ chứ?
Thường Lạc Thiên ơi Thường Lạc Thiên! Anh trở thành gian thương rồi đó nha!
Lúc này, ông chủ Thường đang dán mắt vào điện thoại tính giờ, trong lòng đã nóng lòng muốn sắp xếp lịch trình xuất phát rồi.
Không vì gì khác, chính là vụ mùa xuân thu hoạch trà, anh ta chưa từng thấy, muốn tới tận nơi để... à không, để “tham quan học hỏi”.
...
Cùng lúc đó, những fan từng tranh giành được “chiến lợi phẩm” từ tay ông chủ Thường, c.uối cùng cũng nhận được bảo vật hiếm có khó cầu mà họ cực khổ giành về!
Thứ đầu tiên đến tay, dĩ nhiên là trà rau diếp cá!
Vân Vân lúc nhận hàng vui không tả nổi, điều tiếc nuối duy nhất chính là không cướp được trà ngải cứu.
Hết cách rồi, thầy giáo Kiều Kiều thì chất phác đẹp trai lại đáng yêu, nhưng người nhà của cậu ấy thì đúng là quá gian xảo!
Chút xíu trà quý đó mà còn chia làm hai loại để bán riêng!
Gì chứ, cả triệu người tranh vài ngàn phần, ai có thời gian mà lựa chọn? Nhấn vào cái nào thì lấy cái đó chứ sao!
Nói thật, lúc tranh hàng, Vân Vân cảm thấy màn hình sắp tóe lửa đến nơi rồi!
May mà trời không phụ lòng người có tâm, c.uối cùng cũng giành được! Ha ha ha ha!
Theo kinh nghiệm xương m.á.u, tuyệt đối không được bóc hàng ở công ty, vì đồng nghiệp da mặt dày lắm, có đồ ngon là bốc hơi trong vài nốt nhạc!
Nhưng gần đây chỗ gửi hàng trong khu cô lại có vụ mất hàng, tuy mấy món linh tinh này chắc chẳng ai để mắt, nhưng biết đâu bất trắc? Thế là Vân Vân đổi địa chỉ nhận cho chắc.
Giờ hàng tới tay rồi, trong lòng sốt ruột muốn c.h.ế.t!
Biết là không nên, mà thấy mọi người đang cúi đầu làm việc, cô vẫn len lén mở gói.
Tiếng giấy kêu “soạt soạt”, chị ngồi bàn bên liếc mắt hai cái:
“Gì đấy?”
Vân Vân làm bộ bình thản:
“À, đặt trên Pinduoduo, mua rau diếp cá…”
À, Pinduoduo à.
Thao Dang
Chị kia lẩm bẩm mấy câu rồi thôi không hỏi nữa, dù sao trong mắt họ, cái trang đó vốn chẳng có gì đắt đỏ.
Nhưng đúng lúc này, một đồng nghiệp cùng khóa đi ngang, nghiêng đầu thắc mắc:
“Pinduoduo giờ cũng chịu chơi ha, đồ nhỏ vậy mà còn gửi chuyển phát nhanh hẳn hoi!”
Nghe câu này xong, mọi người bỗng nghĩ đến cái biệt danh “bàn tay vàng của giới chộp deal” của Vân Vân, không nhịn được ghé đầu lại hóng.
Tay Vân Vân lập tức khựng lại. Một lát sau, cô “á” lên một tiếng, lén nhét túi vào trong ba lô, giả bộ:
“Tôi còn cái báo cáo chưa làm xong…”
Diễn xuất này, lừa ai được chứ?
Ngay lúc đó, một đồng nghiệp phía trước đùng đùng bước tới, mắt đầy căm phẫn:
“Tôi biết ngay là có người cướp băng thông mạng của tôi!
Tôi vào được rồi, lúc thanh toán thì bị đẩy ra ngoài… chính là cô! Cô cô cô! Chắc chắn là cô rồi!”
“Trà rau diếp cá! Tôi biết ngay là trà rau diếp cá mà! Cô nhìn nè! Cái mụn mủ trên mũi tôi, nửa tháng không xẹp nổi, giờ tôi còn dám gặp ai không?!”
Đồng nghiệp vừa kêu vừa quay lại bàn, lôi ra một phiếu ăn:
“Bên nhà hàng buffet hải sản 5 sao, vé một suất hơn 600 tệ, khách tặng cho tôi!
Đổi cho tôi đi! Tôi lấy trà đó!”
Vân Vân: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không bị nhiệt, thể chất còn hơi hàn, nên trà rau diếp cá này thực sự không hợp lắm. Nhưng người ta đâu có nói nhất định không thể uống, đúng không? Mà, cái voucher buffet hải sản giá 698 kia…
Vân Vân đã đáng xấu hổ mà d.a.o động rồi.
Trong túi: trà rau diếp cá mua 20 tệ.
Trước mặt: suất buffet trị giá gần 700 tệ.
Nội tâm cô giằng xé đến cực điểm, thấy đám đồng nghiệp cũng bắt đầu để ý, cô vội vàng gật đầu:
“Được!”
Nếu không gật nhanh, lát nữa không chừng bị cả bọn đến dụ dỗ nịnh nọt mỗi đứa xin một nhúm ấy chứ.
Cô đồng nghiệp kia, cầm được trà liền vui như Tết. Là cháu gái sếp, cô ta chẳng sợ bị mấy người khác dòm ngó, lập tức xé túi ra, cẩn thận bốc một nhúm bỏ vào cốc.
Nghĩ nghĩ một lúc, dứt khoát lấy ấm dưỡng sinh mini của mình ra, nấu luôn một ấm.
Trà rau diếp cá không phải là trà xanh, nấu lên sẽ có mùi hơi giống rơm khô, khó gọi là thơm. Nhưng cô ta mang trà vào phòng sếp, chỉ một lát sau đã quay ra với tấm thẻ mua sắm 20.000 tệ trong tay.
“He he!”
Cô ta lắc lắc cái thẻ trước mặt Vân Vân, rồi bưng cốc trà to tướng lại gần:
“Để tôi nói cho mà nghe, nhà tôi ai cũng dễ bị nhiệt, mệt lắm!”
“Ông bác tôi, chính là sếp đó, mấy hôm nay bị đau họng liên tục, cô thấy không?
Dạo này tới công ty chẳng nói câu nào.”
“Vừa rồi tôi đưa trà vào, ông ấy uống một ngụm đã bảo thoải mái…”
Tuy chỉ là gật đầu với hai chữ ngắn gọn, cũng không đến mức tác dụng thần kỳ ngay, nhưng trà nóng uống vào dễ chịu, chắc chắn cảm giác là có thật.
Cô đồng nghiệp này vừa nhìn mụn nhọt trên mũi mình, vừa gật đầu tợp một ngụm, sau đó quay sang Vân Vân cười:
“Lần sau có hàng ngon nhớ nói tôi nha. Ba bên đều lời! Ai cũng có lợi cả!”
Vân Vân nhìn cái phiếu ăn hải sản trong tay, c.uối cùng cũng không nhịn được mà cẩn trọng gật đầu.
Nhưng mà…
Cô nghĩ tới ba đơn hàng đang được ship hôm nay, nào là cải thảo, củ cải, lá cải củ, mấy món rẻ bèo này chẳng đáng phải giấu kỹ nữa ha?
Một cây cải mấy chục tệ, chứ có phải mấy trăm đâu!
Tôi chịu được giá đó!
Hehe! Tối nay đi siêu thị mua miếng mỡ heo và đậu phụ nước, c.uối tuần nấu nồi nồi đất mỡ heo + cải thảo + đậu hũ!
Cải thảo ăn không hết thì thái nhỏ, bỏ túi ziplock đông lạnh, để mấy tháng cũng chẳng sao!
Còn củ cải, giờ trời bắt đầu ấm lên rồi, cũng nên ăn nhanh kẻo hư.
Lá củ cải thì không vội, vò vò rồi đem muối là xong!
Còn cái buffet hải sản á… nói chơi à?
Tôi không xứng ăn nó!
Tối đăng lên Xianyu bán 580!
Đây là buffet hải sản cực nổi, rất có tiếng, bán kiểu gì cũng có người mua!
Thế hệ mới của dân công sở sống tiết kiệm và dưỡng sinh hiện đại, chính là tôi đây này!
Lén ghi nhớ thực đơn xong, Vân Vân mở điện thoại liếc livestream của Kiều Kiều, ừm, chưa phát sóng, không có thông báo, hôm nay không cần tranh mua.
Mãn nguyện!
Nhìn sang cô đồng nghiệp giàu có sang chảnh bên cạnh, cô nghĩ ngợi rồi hỏi:
“Tối nay tôi về muối dưa lá cải củ, mai có muốn thử không?”
Đối phương sững người, rồi bỗng nhớ ra điều gì:
“Hả?! Cô mà cũng giật được đồ trong livestream nhà quê đó hả?!”
Không phải chê đâu, thật ra năm ngoái, cô ta cũng từng mua bột cát sắn dây, vì cũng có tác dụng giải nhiệt, giành được hai gói, mang về chia cả nhà nội lẫn nhà ngoại đều rất hài lòng.
Đợt rau lần này rõ ràng mỗi ngày chỉ bán cho một nhà, vậy mà vì số lượng quá ít, tới lượt thì đã hết hàng!
Bên kia bình luận còn đang cãi nhau, bên này đã có người rình canh mua sạch từ sớm rồi.
Mà Vân Vân trước mặt cô ta lại có đủ hết!?
Đúng là quá vô lý rồi, đúng là “Thần Rút Thẻ” phiên bản thật ngoài đời!!