Chuyện ở tận ngàn dặm xa, nhà họ Tống chẳng quan tâm tẹo nào.
Lúc này, họ đang bận dọn món ăn.
Đội của Cẩu ca có mười một người ngồi kín một bàn. Ông chú Bảy đàng hoàng làm một mâm bốn món một canh, bưng lên bằng cái chậu sắt to đùng không chút hoa mỹ, nhìn chẳng có tý "đẳng cấp" nào.
Nhưng mà…
Ai cần đẳng cấp chứ?
Cả đám cố gắng nhịn đến khi bên bàn của Tống Đàm bắt đầu ăn mới dám động đũa, đã là tột đỉnh đạo đức và lễ nghi rồi. Ai dè vừa mới động đũa, còn đang bị mùi thơm từ món ăn làm cho choáng váng, thì chiếc laptop để ngoài hành lang bất ngờ vang lên một tràng âm báo liên tiếp.
Trương Yến Bình vừa bưng chén lên đã ngơ ngác: “Dạo này có buôn bán gì đâu, ai lại nhắn tin hỏi hàng nữa chứ?”
Trong chớp mắt, anh ta quyết định: “Kệ đi, ăn trước đã.”
Dù sao thì, với kinh nghiệm mà nói, cứ ai nhắn tin liền một tràng như vậy thì chắc chắn là loại khách hàng khó chiều. Giống như hàng nhà bọn họ tốt như thế, có người đã giành mua được mà còn phải càm ràm, đánh giá xấu, rồi đòi hoàn tiền hay xin bao lì xì để đổi lấy đánh giá tốt.
Loại người đó, anh ta chẳng hề nhân nhượng: cấm chat, chặn tài khoản, làm một lèo từ A tới Z.
Giờ cũng thế!
Chỉ cần nghe tiếng tin nhắn dồn dập, Trương Yến Bình đã biết thể nào lát nữa cũng phải đau đầu xử lý, thế là anh ta bới liền hai thìa cơm cho vơi tức, vừa ăn vừa nghe đám người Cẩu ca vui vẻ hò reo:
“Cơm này ngon gì đâu luôn á! Còn ngon hơn cả gạo chính gốc Ngũ Thường mà nhà người quen tôi từng mua!”
“Chuẩn rồi! Cơm không thôi tôi cũng ăn được hai ba chén, ê ê ê, tôi nói là ví dụ nhé! Bây giờ có đồ ăn rồi mà anh gắp hết vậy? Chừa cho tôi chút với…”
“Cẩu ca! Anh cũng ác ghê, chỗ ngon thế này mà giấu kỹ thế, mãi mới chịu nói ra.”
“Thôi đi ông tướng! Mấy người được ăn bữa này là nhờ mặt mũi ai hả? Không phải do Cẩu ca tôi à? Đổi lại là mấy người thì chỉ được ăn cơm căn-tin trên núi thôi biết chưa?”
“Cẩu ca, anh hỏi thử xem, nhà người ta bán mấy món này không? Mình trả tiền sòng phẳng, không chê mắc, không kỳ kèo mà!”
Có người bên cạnh cười lạnh: “Trả giá á? Có xem livestream không? Chỉ cần còn cơ hội mặc cả, đến lượt anh chắc?”
“Đúng đó! Cẩu ca, anh hỏi thử năm nay còn bán trà không? Tôi muốn mua vài ký!”
“Vài ký?” Anh Tôn lật mắt đầy khinh bỉ.
“Trà này ấy hả, mấy người đi hỏi xem, giá thị trường hơn 30 vạn, tiền có chưa chắc mua được đấy!”
Anh ta biết, trong đám này đúng là có người trả nổi. Nhưng vấn đề là... người ta không bán cơ! Ngay cả anh ta muốn mua, còn phải dày mặt đi năn nỉ Trương Yến Bình mới được có một cân tám lạng…
Chậc, tin này tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không sau này chính mình cũng không yên.
Trong lúc mọi người đang vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, miệng nhai như máy nhồi bột, thì điện thoại Trương Yến Bình lại đổ chuông.
Anh ta liếc qua khu vực hiển thị số gọi đến, lập tức phá lên cười: “Ồ, lần này số lạ không phải gọi từ vùng duyên hải nữa, mà là từ biên giới rồi!” Cảm thán xong liền dứt khoát cúp máy, lần này cả điện thoại còn rung liên hồi, rõ ràng có cả đống tin nhắn đang đổ về.
Trương Yến Bình: …Nếu không phải vì cơm ở đây ăn đã quen cả năm nay, thật sự giờ này anh ta đã có ý định g.i.ế.t người rồi đó.
Nhưng hiện tại, vừa tỉ mỉ gỡ xương cá, anh ta vừa mở điện thoại, xem được một lúc thì người đơ luôn.
Sau đó, anh ta đưa điện thoại cho Tống Đàm.
Tống Đàm đang vừa nhận được một miếng cá chép đã gỡ hết xương cho vào chén. Ông chú Bảy hôm nay đúng là tốn công nấu món này, mùi thơm ngào ngạt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu cá và vây cá đều bị Lục Xuyên gắp đi, còn xương cá… nói thật là chưa gỡ sạch đâu, nhưng phần nhiều xương thì đều đã nằm trong chén Lục Xuyên rồi! Cô rất hài lòng!
Nhìn lại điện thoại lần nữa, người cô cũng sững lại.
“Có chuyện gì thế?” Lục Xuyên hỏi.
Tống Đàm nghĩ nghĩ, gom từ rồi nói: “Là bên quân đội ở biên giới liên hệ với em, muốn thu mua toàn bộ ngải cứu nhà mình. Nói là dùng để tắm, hiệu quả đuổi muỗi rất tốt.”
“Ái dà!” Ngô Lan lập tức xót xa: “Dùng khi đứng gác đúng không? Mẹ thấy trên Douyin rồi, muỗi bâu kín cả tấm màn chắn luôn, bị đốt thì chẳng khác gì mất mạng!”
Bà quay sang bàn với Tống Đàm: “Vậy... mình bán không?”
Thật ra, với tâm lý của người dân bình thường, nếu được hợp tác với cơ quan Nhà nước thì dĩ nhiên là vui lòng, nếu đối phương trả tiền đúng hạn.
Nhưng vấn đề là…
Trương Yến Bình bắt đầu căng thẳng: “Đàm Đàm, nếu bán thì cũng phải chừa lại một khoảnh đất, Quách Đông nói hè này sẽ làm ngải điếu mà! Cái đó trị bệnh hiệu nghiệm lắm.”
“Không phải chuyện bán hay không bán,” Tống Đàm nói, “mà là có bán cũng không đủ.”
Cô không biết biên giới có bao nhiêu người, những đồn biên phòng gian khổ nhất có bao nhiêu cái. Nhưng đất nước rộng lớn thế này, người đang sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt đâu chỉ riêng họ? Đến lúc đơn vị khác nghe tin, chắc chắn cũng sẽ tìm đến.
Mà năm nay nhà họ chỉ trồng khoảng một, hai trăm mẫu ngải cứu, với cá nhân thì là nhiều đến mức khó tưởng, nhưng với nhu cầu ở xa kia, thật sự chỉ là muối bỏ biển.
Nghĩ đến đây, đúng thật vậy.
Chẳng lẽ cả ngàn mẫu đất trong nhà đều đem trồng ngải cứu hết? Có trồng hết cũng không đủ! Mà các nông trường chuyên trồng ngải cứu thì diện tích còn rộng lớn gấp mấy lần.
Tống Đàm bắt đầu thấy khó xử.
Ngược lại, Lục Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nói: “Có thể... ban đầu họ cũng không cần nhiều đến vậy.”
So với người nhà họ Tống, rõ ràng anh hiểu rõ chuyện “hoa tuyết phong tình” hơn, lúc này bèn nói: “Ngải cứu… thật ra khá giống trà. Mọi người nhà mình uống xong trà thì làm gì?”
Trà ấy hả…
Người nhà họ Tống lần hiếm hoi đỏ mặt: trà gì chứ, nhà họ pha trà toàn kiểu đổ đại vào thùng to, uống xong thì cặn trà vớt hết đổ vào máng cho heo ăn.
Lục Xuyên hiển nhiên cũng đoán ra điều này, giờ ra vẻ như không có gì, bình thản nói: “Lúc trước ở thủ đô, trà mọi người gửi cho tôi thơm quá, tôi tiếc không nỡ bỏ đi, thế là gom lại, sấy khô rồi nghiền ra làm nhang thơm.”
Người nhà họ Tống trố mắt sững sờ.
Thao Dang
Sao c.uộc sống của người ta lại tinh tế đến vậy chứ? Uống xong trà còn có thể vo thành một cây nhang?
Mà Lục Xuyên không để ý đến sự ngơ ngác của mọi người, vẫn tiếp tục giải thích: “Do pha thêm nhiều loại nguyên liệu nên mùi thơm của nhang chắc chắn không sánh bằng lúc vừa mới pha trà, nhưng tác dụng làm tỉnh táo thì vẫn có.”
Cho nên…
Anh bổ sung: “Em vừa nói bên kia dùng trà ngải cứu để tắm, tôi thấy thật ra hơi lãng phí.”
Trừ phi họ nấu nước đều đặn rồi tắm tập trung, nếu không cũng không thể phát huy và tiết kiệm tối đa. Nhưng ở bên đó thì chuyện đó hoàn toàn không khả thi.
Vậy nên...
“Em có từng nghĩ đến việc để họ chờ thêm không? Chờ đến lúc gần Tết Đoan Ngọ, khi ngải cứu đạt hiệu quả tốt nhất, rồi đem làm thành ngải điếu, không cần tách lá thân hay cành, cứ làm thô sơ cũng được.”
“Đợi lúc chuyển đến tay họ, cứ đặt trong không gian kín mà đốt, người trực gác luân phiên vào trong đó đứng, đứng không nổi thì ra ngoài. Quan trọng nhất là quần áo có thể để trong đó xông khói.”
“Mỗi lần mười phút, nếu lúc đầu dùng cho ít trạm gác thôi, thì số ngải trồng trên núi nhà em đã hoàn toàn dư dả rồi.”