Sáng sớm hôm sau.
Kèn báo thức còn chưa vang lên, nhưng do đồng hồ sinh học nên Trạm Minh đã quen mắt tự mở ra. Ai dè vừa mở mắt ra, lại thấy đầu giường có một bóng người đứng đó như hồn ma.
Khoan đã, anh ta ngủ giường trên mà!
Ký túc xá dưới lòng đất này chưa đến giờ mở đèn, ánh sáng mờ mờ, cái bóng kia đột nhiên xuất hiện khiến anh ta giật mình lật người bật dậy, vung ngay một cú đấm!
“Bốp!”
Quả đ.ấ.m ấy đánh trúng thật, trúng vào vai, vừa nóng vừa cứng chắc.
Mà người kia thuận thế buông tay, trượt thẳng xuống khỏi thang giường.
Trạm Minh thở phào, vội vàng bám lan can nhìn xuống: “Ai thế?!”
Ngay sau đó, đèn phòng bật sáng.
Cả đám đã sớm bị tiếng động đánh thức, giờ nhìn chằm chằm vào người đang đứng giữa phòng, ai nấy đều giật nảy mình:
“Anh là ai đấy?!”
Trạm Minh thì gần như tức muốn nghẹn c.h.ế.t: “Má! Hù người cũng phải có giới hạn chứ?! May mà tôi không đ.ấ.m trúng mặt anh đấy! Không thì hỏng mặt rồi đừng có mà trách tôi!”
Đúng vậy, người kia đúng là mặt mũi hỏng luôn rồi. Mặt sưng vù, má phồng lên, không chỉ mặt mà đến cả cổ cũng đầy những nốt đỏ lấm tấm, mí mắt sưng tấy, môi trên thì đỏ mọng vểnh vểnh, giống hệt mấy streamer mạng làm môi căng bóng…
Đầy đặn vô cùng!
Sự thay đổi ở môi rõ ràng cũng ảnh hưởng tới việc nói chuyện, mắt sưng híp lại nên ánh mắt căm thù cũng không truyền tải nổi bao nhiêu.
Chỉ thấy đối phương trợn mắt nhìn Trạm Minh đầy căm phẫn:
“Thằng nhãi, suýt nữa cậu hại tôi mất mạng… đợi đấy cho tôi!”
Dứt lời, xoay người bỏ đi luôn.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn lên giường trên, Trạm Minh thì hoàn toàn vô tội: “Nhìn tôi làm gì? Tôi còn chả biết hắn là ai!”
Nhưng chẳng bao lâu sau thì anh ta biết thật.
Vì sáng sớm, đội trưởng cũng đến. Rất nhanh, cả phòng đều biết chuyện, có một tên khốn không ra gì, lúc đổi ca thì cởi hết đồ bảo hộ ra, lừa đồng đội nhận ca cũng không cần mặc.
Kết quả, người đổi ca thật sự không mặc. Khi đổi ca lần tiếp theo, vừa nhìn thấy người ấy... đã chẳng còn ra hình người nữa.
Việc này trong đội là chuyện lớn.
Bởi vì giờ mới chỉ tháng Tư, nếu không phải trước đó thời tiết bỗng ấm lên thì tháng này đáng lẽ chưa có nhiều muỗi. Nhưng nếu trò đùa này xảy ra vào tháng Sáu hay Bảy, thì đúng là có thể mất mạng thật!
Chuyện khiến cả trên dưới đều xôn xao, Trạm Minh thì ngơ ngác bị gọi ra ngoài, cảm giác như bị nguyên một cái nồi úp xuống đầu, choáng váng đến mức anh ta cảm thấy từ nay nên đổi họ thành Đậu, Đậu Nga ấy.
“Tôi không nói dối thật mà!” Anh ta gần như muốn thề sống thề c.h.ế.t, à không, thề với Đảng!
“Hôm qua tôi cũng trực mà! Không tin thì kiểm tra camera giám sát đi, tôi thực sự không mang đồ bảo hộ, vì thật sự không có con muỗi nào hết...”
Anh ta đã cầm đồ bảo hộ rồi, nhưng lúc chờ đổi ca thì không thấy con muỗi nào, nên tưởng tháng này không còn muỗi, đến lượt mình thì khỏi mặc nữa cho tiện.
Suốt hai tiếng trực đêm, đúng thật là không hề nghe tiếng vo ve, đổi ca cũng chỉ tiện miệng nói cảm thán một câu, ai ngờ lại...
Giờ phút này, Trạm Minh đứng đó ngơ ngác: “Tôi tiến hóa rồi à?”
“Cái rắm!” Đội trưởng trợn mắt: “Cậu có thành siêu nhân thì muỗi bên mình cũng hút cho cậu ra bã m.á.u!”
Trước kia cũng từng có nhiều lính mới không tin, bảo mình là thể chất không bị muỗi đốt, đứng trực mười phút thôi là khóc cha gọi mẹ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ khu vực này, muỗi đúng là bá chủ một phương không sai chút nào. Đặc biệt là vào tháng Sáu tháng Bảy, lúc đứng gác màng chắn muỗi phủ kín cả một lớp dày! Vậy mà nói làm gì có một con muỗi nào?!
"Cậu có dùng cái gì chống muỗi mới không?"
Một đám người vây quanh màn hình giám sát xem mãi, dù độ phân giải không cao đến mức soi từng con muỗi, nhưng trạng thái lúc Trạm Minh đứng gác thì thấy rõ ràng.
Đúng là không mang đồ bảo hộ, mà cũng không tỏ vẻ gì như bị muỗi quấy rầy.
Trạm Minh càng ngơ ngác hơn: "Không có mà…"
Nhưng chuyện đã bung bét tới mức này, đồng đội cùng ký túc xá của anh ta cũng lần lượt bị hỏi thăm. Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, c.uối cùng do dự hỏi:
"Hay là do cây ngải cứu nhỉ?"
Cái gì cơ? Mấy lãnh đạo giật mình. Cây ngải cứu nào?
"Chính là loại trà ngải cứu mà hậu cần phát hôm qua đó! Trạm Minh không thích uống, nên lấy ngâm nước tắm… à, tắm rửa ấy."
Không ai nhắc đến vụ ngâm chân, đúng là giữ chút thể diện cho anh ta rồi.
"Cái gì?!"
Lúc này đến lượt lãnh đạo hậu cần, người đang hóng chuyện vui, nổi giận đùng đùng:
"Các cậu có biết tôi phải viết bao nhiêu bản đề xuất mới xin được cái này không?! Khoản tiền đó khó kiếm biết bao nhiêu, mấy người hiểu không hả? Tôi còn phải năn nỉ nhà bán, người ta vốn dĩ không muốn bán cho mình vì không kiếm được lời! Nếu không phải tôi lộ thân phận, các cậu tưởng dễ mà cướp được đồ tốt thế này à?!"
Ông ta tức nổ phổi!
Là lãnh đạo hậu cần, thời gian dùng điện thoại mỗi ngày của ông ta nhiều hơn lính thường nhiều. Ông ta theo dõi livestream của Kiều Kiều cũng chính từ hồi năm ngoái, sau khi nếm thử gia vị trứng trà mà người nhà của chiến hữu gửi tới.
Thứ đó ban đầu không ai thèm để ý, nhưng vừa nghe nói bán giá 20 tệ một gói, ai cũng cười cợt rồi cầm mang lên nhà ăn nấu thử.
Ai ngờ, lúc luộc với gói gia vị ấy, cả nhà ăn lập tức ngập tràn mùi hương đậm đà của món trứng kho trà, dù không cho chút thịt nào, mùi thơm vẫn mạnh đến mức khiến người ta thèm thuồng không thôi.
c.uối cùng trứng được vớt ra chia nhau ăn, còn chưa thỏa mãn nên lại thả móng gà, thịt, đậu phụ khô vào hầm tiếp, nhưng do thiếu mất tí vị nên ăn cũng chỉ tạm được.
Sau đó lên mạng giành mua tiếp thì... chưa nói mạng chập chờn, chẳng giành được cái gì, may mắn lắm mới được đúng một gói! Đối phương còn trả lời câu quen thuộc của dân bán online:
"Xin lỗi bạn nhé, bên mình không hỗ trợ freeship đâu ạ!"
Thao Dang
Từ đó về sau, livestream của Kiều Kiều đã cắm rễ trong tim tất cả mọi người.
Nhưng mà cậu ấy mở livestream không có lịch, thời gian mọi người rảnh để lên mạng cũng thất thường, 10 lần thì có 9 lần là chỉ kịp nhìn thấy người ta tranh mua xong xuôi rồi mới đập đùi tiếc hùi hụi.
Lần này, cũng là nhờ ông ta lòng vòng liên hệ lại chiến hữu từng c.ung cấp gia vị trứng trà, người ấy lại về hỏi vợ, vợ lại nhờ họ hàng…
c.uối cùng, là Chu Tân hỏi đến Tống Đàm.
Nếu không thì chẳng có cửa mà lấy được đâu.
Chỉ riêng một bộ hồ sơ xin cấp phát này thôi, viết bao nhiêu bản mà gần như làm cháy bút luôn rồi, cái khó của nó, mấy người lúc nhận đồ làm sao biết nổi!
Giờ lại nghe nói có người đem nó đi... tắm?!
Cả đám người căng thẳng nhìn lãnh đạo hậu cần, sợ ông ta huyết áp tăng vọt ngay tại chỗ.
Nhưng giờ trọng điểm không phải là ngâm mình hay uống trà nữa, mà là…
"Chỉ dùng trà ngải cứu này pha nước lau người một lần, thật sự có hiệu quả vậy sao?" Còn chưa đun lâu hay hãm kỹ để chiết xuất hoàn toàn dược tính cơ đấy!
Thế thì quá hoang đường rồi đó?!
Phải biết là trước đây họ từng thử đốt cả bó ngải cứu trong chòi gác, kết quả là người trực thì nước mắt nước mũi giàn giụa chật vật vô cùng, mà muỗi thì vẫn... sung sức như thường…
Giờ phút này, mọi người nhìn chằm chằm vào ly trà ngải cứu nhạt màu trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên ý định thử nghiệm mãnh liệt…