Về việc tại sao không chọn phương án hai, gia công tại địa phương…
Rất đơn giản, vì chi phí vận chuyển quá cao, lại quá chậm!
Nói tóm lại, biên giới thật sự khổ cực! Cho nên dù không ký hợp đồng, nhưng hiệu quả thì nhất định phải đảm bảo, nhất định phải nhớ đến bọn họ đấy!
Tống Đàm thật sự vừa buồn cười vừa bất lực.
Đối phương nôn nóng như vậy, cô lại phải nhấn mạnh một lần nữa:
“Để tận dụng tối đa, loại ngải cứu làm thành ngải điếu đơn giản bên tôi sẽ không phân tách lá thân gì cả, cắt nguyên cây rồi đập nát, vo đại vài vòng, ép sơ là xong.”
“Cho nên khói bay ra sẽ khá cay mắt, tuyệt đối không được dùng như ngải điếu để châm cứu, cũng không nên ở trong đó quá lâu, tốt nhất là người vào xông một vòng, còn quần áo thì để trong đó hun vài phút…”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Đối phương thật ra đang mừng thầm trong bụng, bởi vì kinh phí xin được chẳng dễ dàng gì, mà kiểu ngải điếu đuổi muỗi này lại rẻ hơn rất nhiều so với loại trà ngải cứu tuyển chọn kỹ càng trước đó mà hiệu quả thì chẳng khác nhau là mấy.
Lần này đúng là hốt được món hời lớn, còn gì để chê nữa chứ?
…
Cúp máy xong, Tống Đàm lại ra sân tìm Quách Đông.
Không có lý do gì phức tạp, chỉ là vì loại ngải điếu đuổi muỗi này họ chưa từng làm qua, dù yêu cầu cơ bản đã được cô nói rõ, nhưng khâu kiểm soát chi tiết vẫn nên nhờ đến bác sĩ Quách chỉ đạo thêm chút thì tốt hơn.
Còn Lục Xuyên… Lối sống tinh tế kiểu đốt trà thơm của anh ấy không hợp với phong cách thô sơ của ngải cứu cho lắm.
Nhưng…
Bác sĩ Quách lại chẳng muốn chỉ đạo chút nào!
“Cô đúng là phí của trời đấy! Ngải cứu nhà cô mà làm thành ngải điếu để trị bệnh thì hiệu quả biết bao nhiêu, giờ lại đem bán rẻ để người ta… đuổi muỗi?!”
“Muỗi kiểu gì mà quý đến thế chứ, nước xịt muỗi, nước hoa chống muỗi, không thì tôi còn có cả túi đuổi muỗi kia mà!”
Là bác sĩ, thứ khiến người ta khó chịu nhất chính là thấy thuốc tốt bị phí phạm, bác sĩ Quách thật sự sắp tức điên.
Tống Đàm thì vẫn bình tĩnh:
“Là cho người tuần tra biên giới dùng.”
Bác sĩ Quách: “…Ờ.”
Một lúc sau mới ngượng ngùng nói:
“Vậy thì… công thức túi đuổi muỗi của tôi đúng là không ổn thật.” Cái đó vốn chỉ dùng cho người bình thường, hoàn toàn khác xa điều kiện khắc nghiệt ngoài kia.
Cô ta thở dài:
“Nhưng mà cô trồng gần 200 mẫu cơ mà, sau Tết Đoan Ngọ bón thêm một đợt phân, đến mùa thu lại có thể thu hoạch lần nữa chứ? Lúc đó để tôi làm ngải điếu nhé?”
Không mong dược tính tốt như mùa Đoan Ngọ, nhưng vẫn dùng được.
Tống Đàm gật đầu đồng ý:
“Cho nên muốn làm ngải điếu đuổi muỗi thì cần dụng cụ gì, hoặc có điều gì cần lưu ý, đến lúc bọn tôi thử làm thì nhờ cô chỉ đạo nhé.”
Thao Dang
“Lứa ngải cứu Đoan Ngọ đầu tiên bên tôi cũng sẽ giữ lại một phần để làm ngải điếu trị bệnh, nhất định sẽ chia cho cô một ít, yên tâm đi.”
Lúc này bác sĩ Quách mới nở nụ cười:
“Thế thì được. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ đảm bảo chất lượng.”
“Đúng rồi, năm nay nhà cô mở rộng diện tích, còn trồng bao nhiêu hàng rào quả kim anh tử nữa, đến lúc đó một mình tôi chắc ăn không xuể đâu, có cần tôi giúp liên lạc vài thương nhân dược liệu khác không?”
Cô ta vốn là người bán đại bổ hoàn, chẳng có ý định cày ngày cày đêm, cũng không mưu cầu phải làm lớn làm mạnh gì. Giờ sống quen ở nông thôn rồi, những phù hoa xây bằng tiền bạc lại chẳng còn hấp dẫn như trước nữa.
Nếu không, chỉ cần tích trữ đống kim anh tử mỗi năm rồi bán ra ngoài, cô ta đã có thể kiếm được một khoản kha khá rồi đấy.
Tống Đàm lại lắc đầu:
“Cái đó à, sớm đã có người đặt rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bác sĩ Quách hơi mơ hồ:
“Trong làng có thương nhân dược liệu mới à?”
Tống Đàm lắc đầu:
“Là ông chủ Thường.”
Ông chủ Thường, cái tên Thường Bao Bao đúng là không hổ với biệt danh mọi người đặt cho anh ta. Năm ngoái đi dạo một vòng trên núi, từng ngóc ngách cũng không bỏ qua, đến mức chỉ thiếu điều nhìn thấy cỏ đuôi chó ven đường cũng phải nghĩ thử xem có thể xào thành món ăn không.
Dù anh ta chẳng nhận ra đám quả kim anh tử đầy rẫy kia là gì, nhưng hỏi xong thì lập tức đặt cọc miệng luôn.
Tất nhiên, thương vụ này cũng có chút liên quan đến bác sĩ Quách, chỉ là vì giờ quả kim anh tử mới bắt đầu trổ hoa, còn lâu mới tới lúc kết quả và thu hoạch làm dược liệu, nên mọi người chưa nhắc đến mà thôi.
Giờ cô ta đã chủ động hỏi, Tống Đàm cũng chẳng giấu nữa, nói luôn kế hoạch đã sắp sẵn từ trước.
“Ý của ông chủ Thường là, vì cô có kinh nghiệm trong lĩnh vực đại bổ, không biết có thể dùng kim anh tử để pha một loại trà dưỡng sinh đơn giản cho tiệm nhà anh ấy không?”
“Không cần hiệu quả phải vượt trội, hương vị cũng không cần xuất sắc, chỉ cần uống vào có cảm giác hiệu quả là được.”
“Giờ đâu phải có nhiều tiệm thuốc đều bán mấy loại trà dưỡng sinh sao? Nước sơn tra, trà mơ các thứ, cũng có đóng gói theo thuốc rồi đó.”
Phải biết rằng, theo kinh nghiệm buôn bán nhiều năm của ông chủ Thường, bất kỳ món hàng nào chỉ cần dính dáng một chút tới [bổ thận tráng dương], kết cục c.uối cùng chắc chắn là… lên giá.
Còn anh ta thì khác, anh ta không tăng giá, chỉ là… ngay từ đầu đã định luôn một cái tiêu chuẩn cao, chân thành cho khách hàng có “quyền lựa chọn” thôi.
Bác sĩ Quách nghe mà cảm thấy… bái phục.
Chính cô ta lúc bán đại bổ hoàn cũng từng cảm thấy mình đã là dạng “gian thương” lắm rồi, nhưng nếu có được da mặt và mánh lới như ông chủ Thường, thì giờ chắc đang bán viên bổ với giá bốn chữ số mỗi viên cũng nhẹ nhàng thôi?
Chỉ là…
“Sao lại tìm tôi làm gì? Với mối quan hệ của anh ta, đi mời mấy danh y nổi tiếng, chẳng phải hiệu quả truyền thông càng tốt sao?”
Cô ta không hiểu.
Tống Đàm bật cười:
“Ông chủ Thường lanh lắm! Mấy danh y có danh tiếng đó, sau lưng người nào mà không dính đến hàng nghìn hàng vạn mối quan hệ? Nếu đưa loại dược liệu tốt như thế cho họ, nhỡ họ nổi lòng tham, muốn giữ lại làm thuốc của riêng mình thì sao? Anh ta từ chối nổi không?”
Thế nên, thay vì mạo hiểm đưa cho người ngoài, chi bằng để bác sĩ Quách, vốn nổi tiếng trong giới đại bổ, cùng góp tay phối chế trà dưỡng sinh, vừa an toàn, vừa kín đáo.
Bác sĩ Quách im lặng một lúc lâu, c.uối cùng cảm khái:
“Bảo sao người ta làm ăn phát tài…”
…
Nhưng ông chủ Thường đâu chỉ bao mỗi lô kim anh tử mới nở hoa?
Khi vườn trà nhà Tống Đàm bắt đầu bước vào vụ hái chính, Chu Mao Trụ đã nung ấm ấm lại hai lần chảo sao trà, người hái trà cũng đã cầm giỏ sẵn sàng… thì ông chủ Thường lập tức lên đường đến tận nơi!
Không vì gì khác, chỉ là… trà ngon nên chia sẻ cùng mọi người, mà anh ta đã trả giá “rất có thành ý”, vậy thì… có thể chia thêm một chút được không?
Nghe nói dưới ruộng còn có hoa hướng dương, cúc dại nữa… Hạt hướng dương có bán không?
Khách đợi món thì nhón vài hạt nhâm nhi, hay ở trà lâu bên kia đường gọi thêm dĩa hạt làm món phụ, chẳng phải rất hợp sao?
Tất nhiên, mấy thứ đó đều tính phí nhé.
Còn nữa, nước sông xuân đã ấm, mấy loại trứng gà trứng vịt từng ngưng sản vào mùa đông chắc giờ đã có lại rồi chứ?
Rồi cái này cái kia…
Ông chủ Thường đang chìm trong giấc mộng đẹp, đầy kỳ vọng.
Mà trong thôn, những người đầy kỳ vọng khác còn có nhóm thợ hái trà mới nhận việc.
Theo lý mà nói, tiền công hái trà cũng tương đương như công nhật ở các vùng khác. Nhưng đây lại là vùng sâu vùng xa, trà thì chưa có tiếng, nên trước kia mời người cũng phải trả giá rất thấp.
Còn giờ thì khác rồi, nhà họ Tống chơi đẹp: mỗi cân trà được tính 50 tệ, ai làm nhiều ăn nhiều!
Lưu Liễu đã gửi con cho mẹ chồng thím Liên Hoa trông, giờ cũng xách giỏ lên núi! Nghe nói người thạo việc có thể hái tới 5 cân/ngày, cô ta nhất định cũng làm được!