So với vẻ hăm hở quyết tâm kiếm tiền của Lưu Liễu, những người đi hái trà chỉ để góp vui lại có phần thản nhiên hơn, Niên Tự, tay cầm cái giỏ mà còn lúng túng:
“Tôi thấy toàn là chị em đi hái trà, tôi là đàn ông con trai chen vào có hơi kỳ không…”
Anh Cắt Dạ Dày mặt không cảm xúc:
“Thế tôi không phải đàn ông à?”
Không chỉ anh ta, mà bên cạnh còn có bốn người đàn ông khác cũng xách giỏ theo. Ai cũng là đến đây để điều dưỡng sức khỏe, sao chỉ mỗi họ phải làm nền vậy chứ?
Mọi người cùng trừng mắt nhìn Niên Tự, khiến anh ta nhất thời im bặt:
“Chủ yếu là… ở đây sống cũng thoải mái quá, mà kỹ thuật hái trà của tôi thì chẳng ra sao, giờ lại còn đòi đi kiếm tiền, cảm thấy hơi kỳ kỳ…”
Cũng đúng thôi, dù sao họ cũng chưa từng làm việc này bao giờ. Trà ở làng Vân Kiều có hương vị thanh nhẹ, trà xuân chủ yếu là búp non, chính là mấy chồi lá chưa bung ra ở đầu cành. Trong nhóm lại có người mập, ngón tay cũng ngắn mũm mĩm, nếu phải loay hoay trên ruộng trà cả buổi mà hái không được mấy cái thì…
Thì mất mặt lắm ấy.
Còn đang do dự, cô Tự Khảo đã xách giỏ lướt qua họ vù vù, vừa đi vừa chẳng buồn nể mặt:
“Làm gì mà nhùng nhằng thế. Bọn mình là đến làm công đấy nhé, người ta là chủ còn không chê bai gì tụi mình, các anh đã tự cảm thấy lép vế là sao?”
“Làm sao? Lúc đi làm mấy người cũng thiếu tự tin thế à? Vậy thì bao năm không thăng chức tăng lương, rồi còn làm thân xác hỏng bét, cũng dễ hiểu thôi hén.”
Tính cách cô ấy vốn đã mạnh mẽ, lại thường xuyên trò chuyện qua lại với dân làng trong căn-tin, giờ đây cách nói chuyện đã nhiễm luôn giọng điệu địa phương, càng thêm sắc sảo!
Cô Đạm Nhiên sau thời gian nghỉ ngơi thì giờ sắc mặt đã hồng hào, giọng nói cũng đầy khí lực hơn trước:
“Đừng nói thế, chính cô cũng tới còn gì.”
Cô gái mắt tròn nhỏ tuổi nhất, ít va chạm xã hội nhất thì cười khúc khích:
“Nghĩ nhiều làm gì? Coi như chuyến du xuân kiểu khác đi! Nếu lỡ hái ít quá, thì cứ xem như tụi mình làm không công cho nhà chủ nửa ngày, còn nếu hái tạm được, thì kiếm thêm đồng nào hay đồng đó chứ sao!”
“Không tăng ca, không xã giao, không có sếp trên đầu, chỉ cần nghiêm túc là được, hái nhiều hay ít đều chẳng ai ép, kiếm đâu ra công việc dễ chịu như thế này nữa?”
“Công ty em ấy hả, cô lao công còn bị chê lên chê xuống dù lương chỉ có 2500 một tháng!”
Đúng là đau nhói!
Nhưng nghe xong thì… cũng rất hợp lý.
Vừa trò chuyện, cả nhóm đã đi theo đoàn đến vùng đồi trà.
Ngọn đồi trà họ đến hôm nay không phải vườn trà cũ gần rừng dẻ của nhà họ Tống, mà là một khu trà rộng lớn hơn, vốn thuộc về ông lão Lý trong làng nhưng đã bị bỏ hoang, nay được tiếp quản, bao gồm mấy mẫu trà cổ và hơn trăm mẫu trà giống mới.
Số trà giống đang phát triển mạnh, một phần đất đã xen canh dưa hấu sớm.
Còn những cây trà cổ thì từ khi tiếp nhận vào mùa đông năm ngoái đã được cắt tỉa kỹ lưỡng, sau một mùa đông bón phân chăm sóc, cộng thêm thời tiết mùa xuân năm nay rất thuận lợi, giờ đây đã phủ lên từng tầng từng lớp lá non xanh mướt mềm mại.
Người trong làng ai nhìn thấy cũng phải thốt lên:
“Nhà họ Tống đúng là có bản lĩnh!”
Trồng rau đã giỏi, giờ đến cây trà cũng được chăm tốt thế này!
Lúc này, Ngô Lan đang nhắc nhở các “lính mới”:
“Người nhà mình đi hái trà cũng vừa đủ thôi, mọi người cứ coi như đi chơi là được, miễn là hái đúng chuẩn là được.”
“Với lại, nếu chưa có kinh nghiệm thì tốt nhất là mỗi người chọn một hàng rồi từ từ hái. Nếu các cậu đi lung tung, người sau đến hái lại mấy cây đã bị động rồi thì hiệu suất sẽ giảm nhiều lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mỗi cây trà, phần búp non phải hái sạch hết. Nếu không hái sạch, sau này chúng sẽ lớn thành lá. Mà khi cây trà thấy mình ‘phát triển đủ rồi’, thì đợt búp sau sẽ mọc nhỏ và yếu hơn, rất khó để hái tiếp.”
Vừa nói, bà vừa chỉ cho mọi người nhìn các cô bác trong làng đã buộc giỏ trà vào thắt lưng, có người dùng một tay, có người hai tay, động tác thuần thục nhanh nhẹn, hái trà lia lịa.
Ngô Lan còn hô lớn một câu:
“Lá thì đừng có hái theo nhé, không thì giá đẹp thế này tụi tôi không trả đâu đấy!”
Câu này nói nửa đùa nửa thật, nhưng các cô bác trong làng ai cũng hiểu, búp non và lá trà thì trọng lượng và hiệu suất chênh nhau rất nhiều. Ban đầu nghe giá 50 tệ một cân, ai nấy cũng hơi có ý định “ăn gian”, nhưng giờ Ngô Lan đã lên tiếng nhắc rồi, cũng chẳng còn ai nỡ tính toán nữa.
Mà thật ra…
Hái trà đối với người trong làng thì chẳng có gì khó, lại đang vào tiết trời mát mẻ, chưa tới cao điểm mùa hè nên cũng chẳng gọi là vất vả.
Thao Dang
Có điều nhìn thấy một nhóm nam nữ thanh niên trẻ măng cũng đang vào ruộng trà… Nhỡ mà hái búp sai quy cách, mà người thì đông thế kia, lỡ như Ngô Lan thật sự không gọi họ nữa, thì lỗ chính là bản thân mình chứ còn ai?
Thế nên, các cô bác vừa hái trà vừa liếc mắt quan sát đám trẻ, trong lòng ai cũng thấp thỏm.
Nhóm thanh niên thì nào biết trong lòng những nông dân dày dạn kinh nghiệm có bao nhiêu tính toán. Họ học xong cách hái, liền mỗi người chọn một hàng, bắt chước kiểu buộc giỏ vào hông trông cũng ra dáng lắm, sau đó còn cẩn thận hái vài búp non, chụp hình đăng lên mạng khoe:
“OK! Bắt đầu làm việc rồi nha!”
Bên này, Ngô Lan, vốn kinh nghiệm đầy mình, còn không quên vẽ thêm một cái “bánh vẽ” hấp dẫn:
“Các cô cậu ráng tập cho quen tay, hái nhanh hơn thì kiếm được nhiều hơn. Đến lúc các cô cậu về, tôi chừa cho nửa ngày để tự hái, hái được bao nhiêu thì đem về, tôi cho người xào sẵn hết, làm kỷ niệm mang về nha!”
Nửa ngày?!
Cả nhóm lập tức tính toán trong đầu, nghe nói người hái chuyên nghiệp có thể hái được 4 cân/ngày, thì nửa ngày cũng cỡ 2 cân. Tay họ còn vụng, một cân chắc làm được ha?
Một cân búp tươi ra được bao nhiêu trà khô nhỉ? Khoảng 2 lạng rưỡi.
Oa!!!
Ai mà không ham chứ! Ai mà chẳng biết trà của nhà Kiều Kiều. Hồi đầu giá 1 vạn tệ một cân, sau đó bán theo gram mà còn phải tranh mua từng ngày!
Mà bọn họ giờ đây vừa kiếm tiền, vừa bồi bổ sức khỏe, còn được mang trà về!
Nghe xong lời này, ngay cả cậu ấm Niên Tự vốn còn chưa quen việc cũng phấn chấn tinh thần! Lưu Liễu thì khỏi nói, tay nhanh như điện, tập trung hết mức!
Trong công ty cô ta có một chàng trai trẻ nhà giàu, thường xuyên khoe bỏ tiền lớn để mua trà. Nếu cô ta hái được 2, 3 lạng mang về, không biết có thể bán thẳng cho anh ta không?
Nghĩ đến tiền, nghĩ đến con, cô ta lại càng hăng hái!
Phía trước, một bác gái trong làng bật cười:
“Ây chà, chỉ cho đám trẻ thôi hả, bọn tôi thì không có phần à?”
Ngô Lan cũng cười đáp:
“Bọn họ trực ca đêm, coi như làm thêm giờ đó. Với lại đến từ khắp nơi trong nước, cho như học sinh của Kiều Kiều vậy mà!”
“Sao? Tiền mấy người kiếm có phải gấp mấy lần họ không? Mà còn ganh chuyện này nữa hả?”
Nói thì nói vậy thôi, thật ra ai cũng hiểu.
Dù không biết trà này cụ thể giá trị bao nhiêu, nhưng trà đắt thế nào cũng không thực tế bằng tiền mặt, hơn nữa nhà nào trong làng mà chẳng có ít nhiều trà để uống? Điều họ cần làm là hái nhanh, hái nhiều, đừng để bị mấy đứa trẻ thành phố vượt mặt thì mất mặt lắm!
Dù gì nghe nói… mấy người này toàn là từ đại đô thị về nghỉ dưỡng đó… Chậc, người thành phố đúng là không biết hưởng thụ!
Nhưng búp trà non thì không thể chia được, nên Ngô Lan lại bổ sung:
“Đến lúc hái trà hè mà mọi người còn muốn làm thì, cũng chia mỗi người nửa ngày hái về một mẻ nhé!”