Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1396: Homestay và hội anh em câu cá.



Phải nói thật, đại ca hắc đạo mở homestay, giá cả không hề c.h.ặ.t c.h.é.m.

Giá phòng 118 tệ/đêm, ở trong nội thành bây giờ muốn tìm còn khó. Phòng tuy hơi nhỏ, nhưng mức giá như vậy lại còn tặng vé câu cá cạnh sông một ngày, câu được trên một con thì phải trả thêm phí mới được mang về.

168 tệ, bao ba bữa ăn tại căng tin, cũng là trên một con cá thì tính tiền riêng nếu muốn đem đi.

228 tệ, bao ba bữa + bữa khuya, còn tặng thêm một con giun đất (làm mồi câu), từ con thứ hai trở đi cũng tính phí đem về…

Sắp xếp trần trụi đến mức này, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho hội mê câu cá. Chủ trương là: ai mê thì tự dính.

Nói đắt hay không...

“Tất nhiên là không đắt!” Trương Yến Bình đã lặn lội trong group dân câu cá gần một năm, giờ đã quá hiểu nhóm người bí ẩn này.

Đừng thấy lúc họ đi câu thì còn tiếc tiền không mua nổi cái ghế cho ra hồn, nhưng mấy dịch vụ câu cá ở nông trại thì 200 tệ một suất vẫn cháy chỗ như thường!

Bên này 228 tệ, không chỉ có thể ngủ, tắm rửa sạch sẽ, mà còn có 3 bữa ăn và được câu cá… Quá xứng đáng!

Đặc biệt là cá ở đây toàn là cá sông của Tống Đàm, con nào cũng có giá. Anh ta kiếm được phần dư kia là kiếm giúp cho Tống Đàm, nghĩ tới thôi đã thấy mãn nguyện!

Nghĩ vậy, hai người nhìn lại homestay của mình, chẳng có chút “lợi thế cạnh tranh” nào, càng cảm nhận rõ sự khốc liệt của khởi nghiệp.

Vì miếng cơm manh áo, hai người đúng là vắt óc suy tính.

Nhưng phải công nhận, homestay của họ cũng rất ra gì, dù nhỏ nhưng tiện nghi đủ cả. Triệu Phương Viên từng học thiết kế ở Hồng Kông, nơi mà phòng khách sạn 11 mét vuông còn tự tin gọi là “phòng giường đôi sang trọng”, tất cả chỉ nhờ thiết kế thông minh.

Cô ấy mang theo kinh nghiệm và các bản tham khảo, vắt óc tối ưu từng chi tiết để giúp hai anh tiết kiệm nhất có thể. Gần như không mua đồ nội thất sẵn, phần lớn đều là đồ nhôm đặt riêng, ưu tiên ít ô nhiễm, không mùi keo, vào là ở ngay, đúng là hao tâm tổn sức!

Trương Yến Bình tuy không "xây" 11m² như kiểu Hồng Kông, nhưng tầng 2 và tầng 3 cũng toàn là phòng đơn từ 15–22m², tầng trệt là phòng gia đình linh hoạt tùy biến, hướng đến nhóm khách hàng bình dân.

Tóm lại, phải tạo ra khác biệt rõ rệt với cái lâu đài macaron cầu vồng đó!

Cứ tưởng tượng mà xem, ai đó đi du lịch, thấy cái homestay đầy màu sắc kia, nhào vào hỏi, 999 tệ một đêm!

Rồi ngoảnh lại bên này, 118 tệ/đêm.

Úi giời! Đúng là “của hời” rồi còn gì!

Tóm lại, để có được homestay này, Trương Yến Bình và Tần Quân đã dốc sạch vốn liếng, còn ôm đống nợ. Nếu không kiếm tiền nhanh chóng, thật sự phải đi làm thuê trả nợ mất!

Khổ quá! Thật sự quá khổ rồi!!

Đã vậy, homestay của Lục Xuyên còn chưa mở chính thức, mà đã có hai người đặt phòng dài hạn rồi!

Một là top 1 Niên Tự, người còn lại cũng là trong đội hái rau, tuy không phải người nhà giàu, nhưng lúc trò chuyện cùng mọi người thì vô cùng rụt rè, kể rằng mình học ngành IT, vừa bị công ty cho nghỉ việc…

Chuyện này khiến cô Tự Khảo khó hiểu:

“Anh không tính sống nữa à? Đã bị sa thải mà còn đặt phòng đẹp như vậy! Nếu thật sự muốn ở một mình, sang homestay của anh hắc đạo thuê phòng đơn đi chứ?”

Anh ta vẫn rụt rè, chẳng có cảm giác tồn tại:

“Tôi có tiền mà… Công ty bồi thường N+1, mỗi tháng còn có lương ràng buộc cạnh tranh, trước kia định tích cóp mua nhà mà mãi chưa mua…”

Ánh mắt anh ta đầy ngưỡng mộ nhìn Niên Tự:

“Tôi thấy Tiểu Niên nói đúng, con người nên đối xử tốt với chính mình, một ngày có 999 tệ, một tháng cũng chỉ hơn hai vạn, thật ra rất đáng.”

Câu này nói ra… đúng là quá sát thương.

Mọi người vừa hái trà vừa im lặng, nhìn anh chàng kia lom khom hái từng nhúm trà với giá 50 tệ một cân, sau đó dè dặt hỏi:

“Vậy… lương hồi trước của anh là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người kia cười nhẹ: “Cũng tạm thôi, tôi gặp may, hồi tốt nghiệp ngành máy tính còn hot, lúc đó viết được một chương trình bán cho công ty, họ liền tuyển tôi. Nhưng hồi đầu lương cũng không cao, năm đầu chỉ có 200 vạn…”

Lúc này, trên sườn núi chỉ còn lại tiếng hái trà đều đều của mọi người.

Chỉ có cô gái mắt tròn tròn kia là vẫn chưa bị xã hội vả cho nhiều, lúc này tò mò hỏi: “Anh làm được bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, mới có 11 năm…”

Mười một năm, hai trăm vạn, gói N+1...

Chút tò mò đổi lấy cả một ngày u sầu, cái sự chênh lệch của thế giới này đúng là quá lớn.

Vì vậy… mọi người âm thầm liếc nhìn nhau: cùng xem livestream của Kiều Kiều, cùng tranh mua hàng, mà chỉ có vài người họ là nghèo thật sao?



Lục Tĩnh cũng không ngờ được.

Bà mới chỉ vừa nói “thử khai trương”, sữa tươi còn là Kiều Kiều xách nửa xô từ trại bò về, khoai lang cũng là vớt từ hầm chứa lên một rổ, trà thì toàn là trà cũ năm ngoái…

Viên khoai lang nặn chưa xong, trà cũ cũng chưa pha, sữa vẫn nằm trong tủ lạnh.

Vậy mà đã có hai phòng được đặt rồi! Lại còn đặt theo tháng!

Bà nhìn khoản thu nhập mới tinh 5 vạn tệ, chỉ thấy giờ đây mức tiêu dùng ở nông thôn cũng thật không thể xem thường.

Nhưng dẫu sao, mở hàng suôn sẻ vẫn là điều rất đáng mừng, thế là bà bèn lôi rổ khoai lang đã mọc mầm bị kẹt ở góc hầm, phía sau chum rượu ra, chuẩn bị đàng hoàng nặn một mẻ trà sữa viên khoai lang.

Kiều Kiều ở bên cạnh chăm chú theo dõi, cũng phụ tay, vì nấu xong thì cậu với Trần Trì cũng được uống cùng!

Mà rổ khoai đó để thêm vài ngày nữa, dù trong hầm cũng có thể mọc mầm cao đến cả mét. Giờ ăn còn đỡ, chứ để nữa là vỏ toàn xơ, không bằng tranh thủ giờ đem ra nặn viên.

Khoai gọt vỏ, cắt miếng, hấp chín, trộn đường và bột nếp rồi nặn viên, cho vào ngăn đá tủ lạnh để dùng dần, tiện cực kỳ.

Quan trọng hơn nữa là: mấy viên khoai tròn tròn, mềm mềm, vàng óng ánh này, Kiều Kiều còn chưa từng ăn bao giờ!

Thêm nữa là Lục Tĩnh còn mua cả ly trà sữa có ống hút nữa, cảm giác nghi thức tăng lên 100%! Kiều Kiều chỉ thiếu nước kéo Trần Trì tới xem cùng, háo hức khỏi nói!

Còn ở một bên…

Trương Yến Bình ghen đến mức nghiến răng nghiến lợi!

Tần Quân thì đứng đó lẩm nhẩm tụng thanh tâm chú cả buổi, bọn họ thật sự rất cần những khách hàng có tiền như thế!

Nhưng phòng họ nhiều, dọn dẹp mất thời gian, đến giờ còn chưa khai trương thử, bên hội câu cá cũng chưa quảng bá gì! Hai anh em nhìn nhau, trên mặt đều là hai chữ "nghèo rớt".

Thao Dang

“Không thể thế nữa!”

Hai cổ đông nhìn tài khoản còn lại hai chữ số, c.uối cùng cũng quyết định:

Tăng tốc thu dọn, rồi... quảng cáo thôi!

Mới đầu tháng Tư, còn phải chờ đến giữa tháng đoàn phim mới tới, nửa tháng đầu tuyệt đối không được lãng phí, đẩy nhanh tiến độ, họ cũng phải mở thử!

10 ngày thử khai trương, mỗi phòng mỗi ngày tặng một con giun đất! Không tin mấy ông câu cá có tiền có thời gian kia không xiêu lòng!

Hè năm ngoái, mấy người còn tranh nhau thuê nhà nhân viên mới xây trên núi để giữ chỗ nữa kia!

Mà năm nay cũng không giới hạn người nữa, bờ sông rộng thế, câu thôi! Tiền giun với tiền cá, Trương Yến Bình còn phải tới chỗ Tống Tam Thành tính toán rõ ràng ấy chứ!

Haiz... hai người họ bây giờ còn đang nhờ ánh sáng nhà họ Tống đấy! Làm việc mà không tận tâm sao được?

Nghĩ vậy, Trương Yến Bình lại bật máy tính: “Tôi nghiên cứu thêm số liệu livestream của Kiều Kiều xem!”

Tần Quân cũng lặng lẽ lên lầu: giờ anh ta nghèo rồi, không mua quà được cho Kiều Kiều nữa, hay là... biên thêm c.uốn bài tập vậy.