Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1397: Đừng vì việc nhỏ mà không làm.



Nhưng rõ ràng là… cơn ghen của Trương Yến Bình đến quá sớm!

Bởi vì ngay đêm hôm đó, ông chủ Thường cũng tới rồi!

Lúc đến đã là buổi tối, anh ta vừa nghe Tống Đàm nói trong thôn có homestay, liền không nói hai lời đặt phòng luôn, giá 999 đối với anh ta trước kia chẳng là gì, giờ lại càng rộng rãi hào phóng!

Vậy nên, lại thêm hai đêm được đặt rồi.

So với khách bao tháng, loại khách lẻ kiểu này lại càng dễ đ.â.m vào tim người ta!

Trương Yến Bình và Tần Quân thu mình rúc trên tầng lầu líu ríu bàn bạc, rõ ràng là sợ để lộ bộ mặt ghen tị đáng xấu hổ của mình, bị đám người bên dưới cười nhạo.

“Chẳng lẽ định vị của tụi mình sai rồi?” Đại ca xã hội đen ủ ê, đau lòng, đầy vị dấm chua.

“Không sai.”

Tần Quân vẫn đang soạn bài giảng, gói khoá học online của anh ta ngày càng bán được nhiều, doanh thu ít nhất cũng vài ngàn, phần bình luận cũng có nhiều người nói thực sự đã giúp được mấy đứa trẻ “không giống người bình thường” ở nhà.

Vì thế anh ta lại càng cẩn trọng hơn, chuẩn bị bài giảng hết sức nghiêm túc.

Tới hôm nay, anh ta đã không còn được tính là gia sư tại gia của Kiều Kiều nữa, nhưng rõ ràng, anh đã trở thành một phần của nhà họ Tống từ lâu rồi.

Giờ đây, đối mặt với màn hình, câu trả lời của anh ta dành cho Trương Yến Bình cực kỳ ngắn gọn súc tích:

“Tiền của tụi mình, không đóng giả nổi định vị của Lục Xuyên.”

Quá tàn nhẫn.

Hai người gộp cả đống nợ lại mới dựng được một căn nhà nghỉ đơn giản, làm sao chịu nổi mấy thứ sang chảnh kiểu tơ lụa, len cashmere mà giới nhà giàu mê mẩn?

Tóm lại, Trương Yến Bình nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đợi tụi mình khai trương thử, tôi sẽ khiến đám cần thủ đó không thể dứt ra nổi!”

Giảm giá bao tháng á?! Không có cửa!

Anh ta bỏ ra cả đống tiền mua cá của Tống Đàm, tiền cá đương nhiên phải thu từ... cá!

Giây phút đó, bộ mặt tư bản chủ nghĩa đã hiện rõ rành rành.

Còn ông chủ Thường? Anh ta chẳng biết đến sự tồn tại của Trương Yến Bình, đã vô tình làm tan nát trái tim của hai tiểu tư bản mới khởi nghiệp.

Anh ta chỉ là ngủ một giấc, thức dậy duỗi người trong chăn, cảm nhận sự mềm mại trơn mượt của lớp ga trải giường bằng tơ tằm, trong lòng liền âm thầm quyết định.

Quả nhiên, tiền tiêu vào cái gì là đáng cái nấy, sau này ở nhà anh ta cũng phải dùng loại chăn ga gối nệm như vậy mới được!

Nghĩ đến mấy hộp trà sắp nhận được hôm nay, tinh thần hăng hái sau một giấc ngủ ngon liền bùng phát, anh ta nhảy ngay khỏi giường, quyết định dùng da mặt của mình để xin một bữa sáng.

Ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy ở quầy lễ tân có một phụ nữ tóc dài uốn xoăn đang đứng khuấy gì đó trong nồi, tay cầm muôi cán dài đảo liên tục, khiến mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp không khí.

Ánh mắt ông chủ Thường gần như dính vào nồi, không kìm được hỏi ngay:

“Cái này là bữa sáng của homestay à?”

Nếu homestay thật sự c.ung cấp bữa sáng thơm ngon như vậy, thì anh ta có nên tới nhà họ Tống ăn không nữa? Hay là ăn xong ở đây rồi qua đó ăn tiếp?

Anh ta sờ bụng, đột nhiên thấy hơi thiếu tự tin vào sức chứa của mình.

Lục Tĩnh khựng lại một chút, rồi mỉm cười:

Thao Dang

“Ông chủ Thường phải không? Đàm Đàm bảo anh sáng nay qua nhà ăn cơm, tiện thể xem trà luôn.”

“Bữa sáng bên homestay thì có phục vụ ở nhà ăn trên núi, chắc anh không ưng lắm đâu, cái này là món trà sữa khoai lang viên tặng kèm của homestay, muốn uống không? Nếu muốn thì đợi tới chiều nha, sữa bò dưới bãi sông hôm nay còn chưa giao tới.”

Ông chủ Thường là cao thủ tính toán, trong đầu lúc này ngoài mấy viên khoai lang vàng óng lăn lăn trong nồi ra, còn hiện ra mấy từ khóa quan trọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

‘bãi sông’, ‘sữa bò’…

c.h.ế.t tiệt thật!

Anh ta đúng là đáng c.h.ế.t!

Sao lại quên nhà Tống Đàm còn có cả một đồng cỏ nuôi bò chứ?

“Bọn họ không lén lút g.i.ế.t bò g.i.ế.t cừu ăn thịt sau lưng tôi đấy chứ?” Anh ta lo lắng bò lên quầy hỏi.

“Hả?” Lục Tĩnh sững người, nghĩ một lúc mới đáp: “Hình như là không có… Dù gì mấy con mang về đợt đó cũng đều có chửa cả.”

Mùa đó đúng là mùa sinh sản mà.

Ông chủ Thường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta không mua được thì không sao, miễn là người khác đừng nhanh tay hơn mình là được. Năm ngoái tiệc mổ heo, rõ ràng có tới năm con heo to mà cả ngày trời anh ta chỉ được cho hai cái móng giò, đau lòng không để đâu cho hết!

Nghĩ đến đó, viên khoai lang trong nồi bỗng cũng bớt hấp dẫn, anh ta vội vàng nói: “Vậy tôi qua bên đó đây.”

Mới đi được hai bước lại quay đầu: “Chiều có sữa, làm xong trà sữa nhớ gọi tôi nhé.”



Đúng lúc anh ta đến, nhà họ Tống đang ăn sáng, ông chủ Thường không khách khí chút nào, vừa vào cửa chào hỏi xong là chui thẳng vào bếp, vừa thấy ông chú Bảy đang rán bánh liền cười tươi rói!

“Tống đại trù! Tôi nhớ tài nấu ăn của ông quá trời luôn! Ối giời, đầu bếp Tiền nhà tôi ngày nào cũng khen ông, còn bảo đầu bếp Tưởng bên này cũng thấy vui vẻ…”

Mồm miệng liến thoắng, tay cũng chẳng chậm chút nào, lấy một cái đĩa gắp liền hai cái bánh hẹ, rồi lại gắp thêm một chiếc bánh tráng mỏng tang chiên giòn nhân hẹ, miến, trứng gà bóng dầu.

Lấy hết mấy món đó rồi, lại lấy một tô to, múc đầy cháo nóng hổi, quay đầu còn tiện tay vớ thêm một quả trứng vịt muối, gọn gàng bưng ra bàn ăn.

Húp một thìa cháo nóng, cảm nhận vị thơm dẻo ngọt ngào của gạo. Rồi lấy trứng vịt muối, gõ hai cái trên đầu, bóc lớp vỏ chỗ đó, chọc đũa vào khuấy nhẹ, thấy mỡ trứng vàng ươm trào ra, nhanh chóng bóc tiếp, nghiền nhỏ cả quả trứng trộn luôn vào tô cháo, cháo sánh đến tận miệng tô!

Anh ta vội cúi đầu húp một hớp to!

“Xì sụp…”

Aaaa! c.uối cùng cũng được ăn rồi! Bữa sáng kiểu này hoàn toàn khác với bữa sáng sang chảnh ở nhà mình, ăn mà thấy đã quá xá đã!

Bên cạnh, Trương Yến Bình trố mắt: “Ông chủ Thường, nhà anh ngày nào cũng mua đống đồ thế kia, không nếm thử chút nào à?”

Không hợp lý! Giờ tụi tôi ăn những món này cũng đâu còn thèm thuồng dữ vậy.

Ông chủ Thường thấy đại cahắc đạo, theo bản năng thu người lại, dịch chén cháo qua một bên. Một lúc sau, nhìn vào đôi mắt tròn xoe như chuông đồng của đối phương, anh ta mới phản ứng kịp, lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thán:

“Cậu không hiểu đâu, trứng vịt muối năm nay tăng giá rồi, 128 tệ một phần, tôi ăn một miếng mà có cảm giác như đang nuốt tiền của mình vậy đó.”

“Cũng không phải không dám ăn, mà là tâm trạng nó khác lắm… nặng trĩu!”

“Khoan đã, chẳng phải nói mới đầu xuân vịt chưa đẻ trứng sao? Vậy sao trong nhà vẫn có trứng vịt muối vậy? Có đồ ngon sao không bán cho tôi?”

Trương Yến Bình: “…”

Thứ nhất, trứng vịt muối này tụi tôi bán cho ông chủ Thường 20 tệ một cái, người ta bán 128 tệ không liên quan tới tụi tôi… Nhưng cá nhân tôi cũng phải trầm trồ một phát!

Thứ hai, hiểu được thôi. Nếu tôi sáng nào cũng phải cân nhắc: cái trứng vịt này mà không ăn có thể bán được 128, chắc tôi ăn cũng thấy nặng lòng lắm.

c.uối cùng…

“Đầu xuân vịt không phải là không đẻ, chỉ đẻ ít thôi, đủ nhà ăn là vừa.”

“Nói trắng ra thì có dư ra 10 cái 8 cái, bán cho anh cũng không tiện cho lắm.”

“Sao lại không tiện!” Ông chủ Thường đã cắn một miếng bánh hẹ, hẹ non đầu xuân phối cùng trứng gà vàng ruộm, chỉ nêm dầu muối thôi cũng đủ thơm nức, anh ta ăn mà hít hà, nói cũng hít hà: “Đừng vì làm ăn nhỏ mà bỏ qua chứ!”

“10 cái trứng vịt muối thì sao chứ? Tiệm tôi thiếu gì người muốn mua! Năm ngoái tôi đã định nói rồi, chúng tôi thật sự không sợ bị mắng là bán kiểu nhỏ giọt đâu mà!”