Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1398: Đều bao hết!



Thật ra lời của ông chủ Thường, Trương Yến Bình cũng tin, nhưng nhà Tống Đàm năm nay đâu có thiếu tiền! Không thấy người ta dạo này hào phóng hơn bao nhiêu à?

Cho nên mấy cái đồ vụn vặt này, chi bằng đưa lên mạng cho Kiều Kiều dùng làm phần thưởng rút thăm, còn vui hơn.

Ông chủ Thường vừa căm phẫn bất bình, vừa "cà cà" vài miếng đã xơi hết một cái bánh nhân hẹ, đũa lướt nhẹ trong mâm, c.uối cùng chính xác chọn trúng miếng bánh dầu giòn rụm ngoài mềm bên trong, mỗi miếng cháo lại gắp một miếng bánh, ăn hai lượt rồi mới mở miệng:

“Thế còn sữa bò? Sữa bò là sao đây? Tìm cái xô đựng rồi chở theo xe đi luôn, có mất công gì đâu!”

“Cũng khá mất công đó chứ.” Trương Yến Bình thật thà nói: “Xe đến rồi đi đều vào ban đêm, sữa thì không thể vắt lúc nửa đêm được. Ban ngày thì còn vắt được rồi trữ lại, nhưng mà cũng chẳng cần thiết, lượng sữa không ổn định đâu.”

“Hôm nay bê con uống nhiều chút, ngày mai dê con lại húp nhiều hơn, hôm sau nữa thì có con nào cai sữa… Không cần thiết, thật đó!”

Sữa bò đúng là thơm ngọt, người trong nhà uống chẳng bao nhiêu, nhưng mỗi người vẫn có thể uống một ly. Không muốn uống thì làm chút đồ ngọt, đem sang chỗ Lục Xuyên làm trà sữa, mọi người đều có phần…

“Không phải anh đến để xem trà à? Hay là đi coi trà đi, trà là có giá trị đấy!”

Ông chủ Thường: …

Trái tim anh ta như bị cứa một nhát, vội múc một muỗng cháo trắng trộn lòng đỏ trứng vịt muối béo ngậy để tự an ủi, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.

Sau khi ăn bữa sáng đầy thỏa mãn, anh ta do dự một chút giữa bãi sông và trên núi, c.uối cùng vẫn quyết định bắt lấy phần việc chính là trà.

Lúc này đang cùng Ngô Lan ngồi xe ba bánh lên núi, anh ta vẫn còn hiếu kỳ:

“Năm nay chắc đủ người rồi nhỉ? Sao dì còn tự mình đi hái trà, cực thế?”

Thao Dang

Bà mẹ của đối tác hợp tác này đang mặc một bộ đồ cũ kỹ, đeo ống tay áo đã sờn, thắt lưng buộc một cái giỏ, rõ ràng là đi lao động.

Ngô Lan lại cười ha hả: “Làm cả đời quen rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm là thấy ngứa ngáy lắm, hái trà đầu xuân không cực đâu, có thời gian thì đi làm thôi.”

Không chỉ bà, bà nội bọn nhỏ cũng đang ở dưới ruộng, mỗi ngày ghi công điểm thì hăng hái lắm! Nếu không phải ông bà ngoại của bọn nhỏ đang giúp trông nhà, để họ toàn tâm toàn ý nuôi bò, thì ông bà nội cũng bị kéo ra làm rồi.

Tiền công này ai làm chẳng là làm?

Câu đó đúng là đánh trúng tim đen ông chủ Thường.

Ông ta mấy năm nay vẫn tự mình đi thu mua hàng rừng, thường xuyên gặp phải nhiều nhà vừa cầm được tiền đã bắt đầu bay bay. Mà một khi đã bay bay thì hợp tác cũng không còn lâu dài nữa. Nhà họ Tống vẫn chăm chỉ chịu khó như vậy, còn giúp anh ta hái trà nữa, trong lòng anh ta tự nhiên thấy rất vui.

Lúc này liền giơ ngón cái:

“Dì cứ yên tâm, nếu chất lượng trà năm nay không thay đổi, có bao nhiêu tôi lấy hết bấy nhiêu!”

Cái đó thì không được.

Tống Đàm đã nói từ đầu là phải để lại một phần đưa lên mạng để mọi người tranh mua định kỳ, tăng độ gắn bó của fan. Tuy Trương Yến Bình cảm thấy fan vốn đã dính như sam rồi, vào đây ai còn dứt ra được đâu…

Nhưng với suy nghĩ đơn thuần của cô ấy, lúc trà nhà họ mới bán, đã có người dám bỏ ra một vạn để mua, chứng tỏ trên mạng còn rất nhiều người tốt. Bây giờ mỗi ngày chuẩn bị mười túi làm phúc lợi để mọi người thử vận may cho vui, vậy là đủ tốt rồi.

Tuy không thể bán hết sạch, nhưng bán chừng bảy tám phần thì không vấn đề. Ông chủ Thường sảng khoái thế này, điểm trong lòng Ngô Lan đã được cộng đủ.

Lúc này xe ba bánh dừng lại, bà gọi mấy tiếng rồi vào ruộng, còn ông chủ Thường thì vào nhà xưởng, điều đầu tiên anh ta thấy chính là người đàn ông trung niên đang đứng trong phòng sao trà của xưởng, mình trần mồ hôi nhễ nhại, tay cầm chổi trà đảo trà lá.

A ha ha ha!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nồi kia đang đảo lật, đâu phải lá trà xanh mơn mởn! Rõ ràng là… vàng ròng đó chứ!

Anh ta vừa lòng dạo một vòng, thấy Tống Tam Thành và Tống Đàm đang đứng cùng nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ mấy chén trà trên bàn, lập tức cũng chạy tới hóng hớt:

“Ui chao, đây là trà năm nay của tôi đấy nhé!”

Cái giọng tuyên bố chủ quyền này cũng đừng có rõ ràng quá chứ. Tống Đàm liếc anh ta một cái: “Ừ, của anh. Nhưng năm nay bọn tôi nâng cấp rồi, đã lọc theo kích cỡ.”

Năm nay diện tích trồng trà tăng thêm hơn chục mẫu, lọc theo loại thì mỗi ngày cũng đủ gom mấy mẻ, tiện hơn năm ngoái khi sản lượng còn thấp nhiều.

Còn ông chủ Thường thì bắt đầu lo lắng: “Vậy tăng giá bao nhiêu rồi?”

Tống Đàm: …

Cô vốn không định tăng giá, chỉ tính bán đồng giá 5 vạn thôi. Nhưng thấy ông Thường hỏi thế này rồi…

“Loại thuần mao tiêm ngon nhất thì 8 vạn, loại trung bình 5 vạn, loại còn lẫn lá là 3 vạn. Hiện tại loại lẫn lá nhiều hơn, nếu anh chỉ cần loại thuần…”

“Tốt nhất tôi bao hết!” Ông chủ Thường cắt ngang, rồi lại thở dài: “Vậy là không tăng giá rồi còn gì! Làm tôi hết hồn.”

Tống Đàm không nhịn được bật cười: “Được! Anh trả tiền sảng khoái, thì anh nói gì cũng đúng. Nào, nếm thử ba loại trà này đi, sao lửa có ổn không, mới sao mấy hôm trước đấy.”

Thật ra thì, có lẽ do công cụ trên núi càng ngày càng tinh vi, kỹ nghệ sao trà của Chu Mao Trụ năm nay còn ngon hơn năm trước.

Nước trà trong vắt, hương trà thơm ngát, đầu lưỡi chát nhẹ, nhưng sau cổ họng lại dâng lên một dòng ngọt dịu như suối mát.

Ông chủ Thường chép miệng thưởng thức thật lâu, thấy vị ngọt hậu vẫn chưa tan, không nhịn được càng thêm vui vẻ: “Trà ngon!”

Ui chao, bên Tống Đàm đã phân loại định giá trà rồi, có lẽ bên mình cũng phải định lại giá thôi? Năm nay sản lượng cao, chắc cũng có thể chia cho mấy khách VIP hạng nhất của anh ta rồi.

Nghĩ đến đó, lông mày cũng muốn bay lên.

Thế là anh ta xoa tay hào hứng: “Còn giỏ không? Tôi cũng đi hái ít trà, vườn trà có đông người không? Chụp cho tôi cái ảnh nhé! Tôi phải gửi lên nhóm khách hàng!”

Không thể để mình tôi sốt ruột được chứ! Từ mai trà quán nhà tôi phải nhộn nhịp, khách quý tấp nập!

Tống Đàm: … nhìn ra rồi.

Ông chủ Thường không chỉ không phản cảm với kiểu bán nhỏ giọt tạo khan hiếm, anh ta còn hận không thể viết luôn bốn chữ “bán kiểu khan hiếm” lên mặt!

Cô nén cười đưa giỏ: “Đi đi, mấy hôm nay sao được hơn 60 cân trà rồi, anh ở thêm hai ngày chắc gom đủ 100 cân. Ông chủ Thường, phát tài nhiều vào nha!”

Ông Thường đuôi mắt lông mày toàn là niềm vui: “Phát tài! Qua tiết Thanh Minh, trà lâu nhà tôi khai trương, đảm bảo càng phát tài!”

Nghĩ một lát lại hỏi: “Hè đến mấy người làm chút hồng trà không? Dạo này nhiều người uống hồng trà dưỡng sinh lắm. Tôi cũng thu đó.”

Hồng trà à…

Chỗ họ không phổ biến lắm, chắc Chu Mao Trụ cũng chưa từng làm. Nhưng mà, mùa đông uống hồng trà đúng là ấm người hơn. Tống Đàm nghĩ ngợi, gật đầu: “Để qua mùa trà xuân, bọn tôi nghiên cứu thử.”

Ông chủ Thường cười rạng rỡ, tay xách giỏ ra ngoài mà miệng vẫn oang oang góp ý: “Nhà cô mà có quế hoa ngon thì cũng có thể làm hồng trà quế hoa. Kim ngân hoa cũng được! À đúng rồi, năm nay có hoa cúc dại đúng không? Hoa cúc dại tôi cũng thu luôn!”

“Tôi cái gì cũng thu, cô đừng thấy ít mà không gọi tôi nha! Nhà tôi có xe chạy hàng ngày, không tiện hơn cô bán cho người khác à?”

“Đưa lên mạng còn phải tính phí vận chuyển, còn phải bao ship, còn có người trả hàng, còn bị đánh giá xấu, còn đủ thứ vấn đề… Cô mà giao hết cho tôi, chẳng phải yên tâm khỏi nghĩ gì nữa sao?”