Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1403: Định giá homestay.



Vừa dứt c.uộc gọi, ông chủ Vương và ông chủ Tiền nhìn nhau, rồi cùng lúc xụ mặt xuống, vai rũ như tàu lá.

Họ đâu phải không muốn ôm trọn đơn hàng? Là vì… không có tiền!

Vụ đào năm ngoái lời một cú ngọt ngào thật đấy, nhưng giá nhập 80 tệ/kg đã đủ làm người ta rùng mình, năm nay mà còn tăng giá nữa… hu hu hu, tiểu thương chỉ biết nằm vật khóc thút thít bên bàn trà.

c.uối cùng, ông chủ Vương nghiến răng: “Hay là… năm nay kéo thêm nhiều người vào?”

Ông chủ Tiền thì không cam lòng: “Kéo mấy tay cáo già đó vào, sau này tụi mình còn có phần à? Thôi khỏi đi…”

Ông ta là kiểu người sống “thuận theo số phận”, chủ trương "ta không kiếm được thì đừng mong người khác kiếm", nên quyết rất nhanh:

“Lúc đó mua tại chỗ là được rồi. Sức mình tới đâu thì lấy hàng tới đó, không cưỡng cầu nữa.”

Thật ra không đặt trước cũng tốt, lỡ như giữa đường có thiên tai, hay vị không ngon như mọi năm, bọn họ lại phải đền bù sạch sành sanh… Haiz! Đúng là không nên mở miệng dỗi kiểu kích người, thấy rõ từ lúc đó cô chủ Tống nói chuyện đã bớt nhiệt tình hẳn.

Còn Tống Đàm thì đúng thật là không thể nhiệt tình nổi, vì một mình ông chủ Thường đã nhiệt tình đến mức khiến cô phát ngán!

“Vì sao lại không bán cho tôi chứ? Cô còn không tin vào năng lực tiêu thụ của tôi sao!”

“Cô xem khu này, khu này, khu này!” Anh ta chỉ trỏ khắp nơi như chỉ huy chiến trường. “Tôi bao hết!”

“Cô cũng đừng lo tôi giở trò hay làm gì có lỗi, cả cái Trường Lạc Cư nhà tôi sống được là nhờ vào sản phẩm nhà cô, nếu chất lượng có vấn đề, khách cũ nó xé xác tôi mất!”

“Cô chủ Tống, cô phải xác định rõ vai vế của mình chứ! Cô mới là người nắm quyền quyết định! Tôi chỉ là một thằng trung gian không có chút tôn nghiêm nào…”

Nói tới đây, cả khuôn mặt anh ta chùng xuống, đầy vẻ ai oán và uất ức.

Tống Đàm dở khóc dở cười: “Anh thì không có tôn nghiêm chỗ nào?”

“Tôi còn có tôn nghiêm chắc? Cô tới giờ còn chẳng chịu ký hợp đồng c.ung ứng cho tôi nữa là!”

Mà chuyện ký hợp đồng này… thật sự cô vẫn chưa muốn.

Cô thở dài: “Gấp gì chứ, mấy chuyện đó chờ đến lúc đào chín rồi hãy nói. Bây giờ tôi đang buồn phiền vì không biết tiêu tiền kiểu gì đây…”

Nhà ở trong làng, nói thật thì tài khoản ngân hàng đã vượt 8 con số từ lâu, nhưng lại không biết tiêu vào đâu.

Nhà thì đã xây xong, mà đang ở cũng rất hài lòng.

Xe thì cũng mua rồi, nhìn cha cô mỗi lần lái xe là biết ông thích cỡ nào.

Tiền thì nằm cả trong tay Tống Đàm, còn Ngô Lan thì chỉ biết nhà hiện giờ có khoảng vài triệu tệ, không có nợ nần nên chẳng chút sợ hãi, tiền riêng hai vợ chồng cũng tích được mấy chục vạn rồi…

Ôi chao! c.uộc sống tốt đẹp đến vậy, cô thật sự chẳng có mong muốn gì nữa.

Còn Kiều Kiều thì sao…

Trong túi riêng của Kiều Kiều vẫn còn 8 triệu chưa hề đụng tới, mấy tháng gần đây cũng không tiêu xài gì, thu nhập từ livestream vẫn đều đặn chảy vào ví…

Tống Đàm thật sự đang buồn bã chân thành.

Thao Dang

Bởi vì tiền mà chỉ nằm trong tài khoản, thì… nó không vui chút nào cả!

Ông chủ Thường bị bỏ lại phía sau với khuôn mặt đầy oán thán, nhìn tôi này! Nhìn tôi đi! Tiền nằm trong tài khoản không vui ở chỗ nào chứ?!

Câu này mà để Trương Yến Bình nghe thấy, e là “đại ca xã hội đen” cũng phải nhét nắm đ.ấ.m vào miệng để khỏi khóc hu hu.

Bởi vì giờ đây trong túi anh ta chẳng còn lấy hai xu, ngoài việc cắm đầu vào việc khai hoang dọn dẹp, hoàn toàn chẳng làm được chuyện gì khác.

Ngay trong lúc toàn thân lem luốc như chó mắc mưa, bí thư Tiểu Chúc từ xa bước tới như thiên thần, đứng ngoài cửa phất tay xua bớt bụi, lùi lại hai bước rồi cất tiếng gọi:

“Trương… thôi gọi thầy Tần đi! Ra đây bàn chuyện chút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Yến Bình thò đầu ra nhìn, tròn mắt: Gì cơ?!

Đợi đến khi Tần Quân phủi quần áo, rửa tay rồi đi ra, bí thư Tiểu Chúc mới nói:

“Vừa nãy đạo diễn bên kia gọi điện cho tôi, nhờ đặt giúp khách sạn ở trấn. Ngoài ra, họ cũng bao trọn homestay của mấy anh luôn, từ ngày 17 tháng 4 đến 10 tháng 5, anh tranh thủ làm cái bảng giá giúp tôi để báo lại.”

“À đúng rồi, bên ăn uống không cần lo. Để tiết kiệm chi phí, họ tự thuê người nấu. Đến lúc đó sẽ dựng bếp tạm ở ruộng tư gần bờ sông, giá cả khoản này đã bàn xong với dân làng rồi.”

Tần Quân lập tức bật cười, đời này chưa bao giờ anh ta túng quẫn đến thế! Trong túi không móc nổi nổi 36.8 tệ để mua bộ mô hình in 3D làm phần thưởng hậu kỳ cho lớp học của Kiều Kiều, đành phải dùng tạm Ultraman…

Thật ra số tiền đó có thể làm thủ tục thanh toán hoàn lại, nhưng vấn đề là... hiện tại lịch dạy của anh ta cũng khá nhẹ rồi...

Nói chung, thật chẳng ra sao!

Lúc này anh ta gật đầu như gà mổ thóc: “Được! Trong nửa tiếng nữa gửi cô.”

Bí thư Tiểu Chúc rất thích kiểu người làm việc nhanh gọn, gật đầu tán thưởng: “Vậy tôi đi trước đây, người đến đông quá, bầy bò dê ở bãi sông phải nhờ Tống Đàm sắp xếp lại.”

Quả thật người tới không ít, Tống Đàm lúc này cũng có chút hối hận vì đã ký cái hợp đồng đó.

Cô vốn nghĩ đoàn phim chỉ quay một hai cảnh nổi bật thôi, đông nhất là vài chục người, quay rầm rộ trong một tuần là xong. Ai ngờ bây giờ nhân sự tăng gấp đôi, thời gian cũng kéo dài gấp bội, cảnh quay thì thêm vô số...

Từ chối thì cũng không phải không thể, vì số lượng ghi trong hợp đồng không phải như vậy.

Nhưng mà nhìn gương mặt của Lục Xuyên…

“Thôi kệ!”

Cô hít sâu một hơi: “Lên xe, tôi đưa cô ra bờ sông, mình đến hiện trường tính luôn.”

Bí thư Tiểu Chúc cưỡi xe điện, cười ha hả: “Mỹ sắc hại nước mà! Tôi nói rồi mà, trong lòng không có đàn ông, rút đao mới thần thánh!”

Tống Đàm thì đã hoàn toàn buông bỏ:

“Giờ tôi vừa có tiền vừa có thời gian, c.uộc sống yên ổn, người thân khỏe mạnh… mấy ước nguyện cần đạt đều đạt được rồi. Nhưng cũng để tránh trăng tròn thì khuyết, Lục Xuyên mang đến chút phiền nhỏ, lại khiến c.uộc đời thêm phần viên mãn, càng hợp với đạo lớn.”

Nói nghe hay thật!

Bí thư Tiểu Chúc cũng phải ghen tỵ: “Gần đây Lục Xuyên đang viết truyện tu tiên à? Nghe cô nói mà đạo lý tuôn ào ào luôn.”

Ôi thôi, nếu giấc mộng làm chính trị gia của cô ta còn chưa vỡ, thì đời này e là chẳng bao giờ được sống cảnh an nhàn vừa có tiền vừa không cần lo toan như thế.

Nghĩ tới đây, cô ta ngậm ngùi: c.uộc sống ở làng Vân Kiều này e là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong sự nghiệp chính trị của mình mất rồi.



Còn bên này, Trương Yến Bình đầu tóc bụi bặm, mặt mũi lấm lem, ngồi thụp xuống cùng Tần Quân, hai người chăm chú gõ máy tính bấm bấm tính toán giá, c.uối cùng ra được con số:

“Trên 110 ngàn… Nhưng mà bao nguyên homestay thế này có nên giảm giá không?”

“Ừ, giảm chứ. Họ cũng không dùng nhiều dịch vụ đi kèm.”

Ví dụ: căn phòng 118 tệ thì không bao gồm ăn uống, khỏi cần lo suất ăn 30 tệ/người/ngày, cũng không cần thả mồi câu, cũng không cần cá…

“Giá trọn gói đi, 8 vạn.”

Hai người nhìn nhau, quyết định xong!

Bí thư Tiểu Chúc nhìn bảng giá, cũng hài lòng:

“Cao hơn khách sạn trên trấn một chút thôi, nhưng không chênh bao nhiêu. Phòng bên mấy anh tuy nhỏ, nhưng gần hơn, lại mới xây nữa… Giá này tôi tự tin có thể đòi họ trả luôn toàn bộ! Trả trước!”

Trả toàn bộ trước?!

Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn nhau, vui mừng không tả! Phải biết đoàn làm phim thường chỉ trả đặt cọc trước, bọn họ còn tưởng chỉ nhận được chút tiền trước thôi chứ!