Bãi sông bên kia cần điều chỉnh thì cũng không nhiều.
Cảnh quay chủ yếu hướng ra mặt sông, vách núi cao và một bên là bãi lau sậy. Bên còn lại là một ao đầy sen, nhưng khi đạo diễn tới khảo sát, sen còn chưa nhú lá, nên chẳng được tính đến trong kịch bản.
Hiện giờ chỉ cần dời hàng rào vào trong một chút, rồi nâng cao lên là có thể đảm bảo góc quay của đoàn phim rồi.
Về phần bò dê có bị chen lấn không á… hoàn toàn không hề.
Toàn bộ bãi sông vốn dĩ đã rộng rãi thoáng đãng là đặc trưng, bị ảnh hưởng duy nhất chỉ là… nếu muốn quay cảnh bãi lau sậy, sử dụng bãi lau sậy, thì phải nhờ Đại Bạch dắt cả đám đàn em vịt qua tạm chỗ khác.
Trong đó, nhiệm vụ nặng nề nhất chính là của hơn chục “Bảo” ở trại chăn nuôi!
Dù sao thì sau này người sẽ đông, lại đủ loại người lạ, tuy hợp đồng có quy định c.h.ặ.t chẽ, nhưng làm sao có ai tin được người bằng đám chó nhà mình?
Vậy nên, hàng rào bảo vệ nghiêm ngặt không chỉ có đội an ninh, mà còn có cả đội ngũ do Đại Vương dẫn đầu.
Chủ trương chính là: quay phim thì quay, chỗ không nên vào thì một giọt nước cũng đừng mơ lọt qua.
Về chuyện này, dù là đội an ninh hay bọn chó đều vô cùng háo hức!
Dù sao thì, đội bảo vệ tới mấy tháng rồi, nhàn rỗi đến nỗi sắp mọc rêu, nếu còn không có việc gì làm nữa thì chính bọn họ cũng thấy mình làm bảo vệ mà “giả trân”.
Bọn chó cũng y như vậy, đã là chó thì tất nhiên phải có “giá trị chó”! Dù bây giờ cũng có nhiệm vụ tuần tra, nhưng vẫn hiếm có dịp ra oai, lần duy nhất ra oai gần đây là Tứ Bảo nhảy phát lên làm rơi luôn flycam của người ta...
Những con khác cũng thèm nhỏ dãi màn biểu diễn đó lắm!
Tóm lại, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, Trần Nguyên dẫn mọi người đi tuần tra lại địa hình, vừa đi vừa lấy sổ ghi chú ghi chép. Bọn chó nghe thấy có nhiệm vụ là hí hửng nhảy nhót khắp trang trại…
Đến cả Trần Trì cũng căng mặt như đang nghênh chiến kẻ địch!
Thành ra Tống Đàm sau khi sắp xếp xong khu vực, cũng chẳng thấy việc này phiền phức gì mấy nữa.
Coi như là tập dợt quân đội đi!
Đang nghĩ vậy thì… ông chủ Thường cũng lò dò tới.
Ánh mắt lướt nhanh qua đội bảo vệ khí thế bừng bừng, rồi nhìn sang đám chó dữ dằn oai phong, c.uối cùng dừng lại nơi bầy bò mập mạp… lập tức mắt sáng như đèn pha!
“Bò đẹp quá!” Anh ta nhìn hàng rào mà một chân cũng có thể bước qua, ánh mắt rạo rực: “Tôi vào xem được không? Đầu bếp Tưởng chưa từng xem qua à? Con bò này có ‘giá trị thương mại’ gì không?”
Tống Đàm: …
“Anh muốn hỏi cái gì?”
“Thì cái kiểu bình thường ấy mà, bao nhiêu tiền một cân? Có thể bao trọn không?”
Ánh mắt anh ta đầy hy vọng.
Tống Đàm phất tay: “Đừng có mơ, tạm thời không bán.”
Đám bò này cô nuôi cũng nửa năm rồi, đến một miếng thịt còn chưa được ăn thử, sao có thể bán chứ?
Ông chủ Thường đầy vẻ oan ức: “Không ăn thì cô nuôi làm gì chứ? Từ hồi tôi biết tới trại chăn nuôi này là cô đã bắt đầu nuôi rồi, mà chưa từng thịt con nào hết.”
Tống Đàm nghĩ bụng: heo con còn phải nuôi từ bé mới ra thịt ngon, bò nhà cô có con tới lúc mang về đã trưởng thành rồi, không nuôi thêm chẳng phải lãng phí sao? Nhưng mấy lời đó thật sự khó mà nói cho anh ta hiểu, nên cô chỉ tóm gọn:
“Đợi tôi mở rộng quy mô đã rồi tính.”
Câu “mở rộng quy mô” này ông chủ Thường chỉ hận không thể đè đầu cô làm ngay lập tức, nhưng giờ chỉ đành tạm thời im lặng, mắt thì vẫn dán c.h.ặ.t vào mấy con bò béo tốt căng tròn, khẩn thiết dặn dò:
“Nhớ đó nha! Lúc nào làm thịt bò, tuyệt đối đừng quên tôi đó!”
Bí thư Tiểu Chúc cũng đi một vòng quanh bãi sông, ngắm nhìn lớp cỏ mềm mại dưới chân mà thấy khá ngạc nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi thấy mấy nơi khác nuôi bò nuôi dê, cỏ đất chỗ nào chỗ nấy trơ trụi, nếu thêm bầy gà nữa thì chúng vừa bới vừa đào, mặt đất thành ra còn cứng như đổ bê tông, chẳng có cọng cỏ nào mọc nổi.”
Thế nhưng ở chỗ của Tống Đàm, đất đai thì mềm ẩm, cỏ thì xanh mơn mởn, non mềm mọng nước…
Tống Đàm mỉm cười:
“Chứ còn gì nữa, năm ngoái giáo sư Tống đến đây làm gì, chỗ này đều là do thầy ấy quy hoạch cả đấy, cô nhìn đi, hằng ngày có chó lùa đàn gia súc, bầy gà thì chuyển về phía sườn núi đá, ở chung với dê.”
Thao Dang
Phía dưới sườn đá nối liền với vách núi, nơi đó có nhiều tảng đá lởm chởm cao thấp, gà thì thích leo cao, dê thì thích nhảy nhót tung tăng, cả hai giống này đều thích mổ, thích bới, vô cùng thích hợp với loại địa hình cần khám phá như vậy.
Ngay cả "quốc gia bất sản xuất" như Quốc Nhất, giờ cũng cào đá lanh lẹ hết phần thiên hạ.
“Còn bò, chỉ cần ăn no thì phần lớn thời gian đều dành để nhai lại, nên phải cho ăn cỏ khô riêng, hoặc để chúng gặm trong khu đồng cỏ được quy hoạch.”
“Bãi bên này nối liền bờ sông, nếu không có cỏ giữ đất thì nền ẩm sẽ nhanh chóng bị lún. Chỉ cần mưa to một trận, bùn đất sẽ bị nước c.uốn xuống sông hết, mặt đất càng lúc càng thấp đi.”
Bí thư Tiểu Chúc cảm thán:
“Đúng là chuyện chuyên môn phải để người có chuyên môn làm! Mà trong nông nghiệp, nhiều kết quả còn phải qua thời gian mới thấy được.”
Bằng con mắt chính trị của cô ta, đã có thể nhìn ra rõ ràng rằng: vấn đề tam nông (nông nghiệp – nông thôn – nông dân) trong tương lai sẽ ngày càng được quan tâm. Bất kể là thời đại cổ xưa hay thời đại công nghệ hiện đại, một hạt lúa cũng có thể khuynh đảo cả quốc gia.
Cô ta vốn có chỗ yếu trong lĩnh vực tài chính, nếu không, lúc đầu khi chọn con đường cán bộ nguồn, đổi hướng sang ngành khác thì sự nghiệp hiện tại chắc sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Nhưng một khi đã bám rễ ở nông thôn, chỉ cần làm ra thành tích, thì sẽ luôn là nguồn lực có thể dùng tới.
Nghĩ vậy, bí thư Tiểu Chúc lại tò mò hỏi:
“Giáo sư Tống năm nay không tới à?”
Tống Đàm mỉm cười:
“Sẽ tới. Thầy ấy vẫn luôn muốn tới, chỉ là hiện tại trường có nhiệm vụ, đề tài nghiên cứu của thầy cũng sắp đến đoạn kết. Ba sinh viên của thầy đang làm dự án hạt giống bên này tuy là để họ tự làm, nhưng tôi cảm thấy thầy ấy vẫn rất để tâm… Nhưng sớm nhất cũng phải tới c.uối năm mới qua được.”
Bí thư Tiểu Chúc gật đầu:
“Nếu c.uối năm tới kịp, rất có thể kế hoạch gieo vụ thu của nhà các cô sẽ được thầy hỗ trợ thêm đấy.”
Tống Đàm cũng gật đầu, lòng đầy mong chờ.
…
Còn ông chủ Thường, chẳng ai hỏi han tới, đang ngồi xổm bên bờ sông, ngắm dòng nước xanh biếc lững lờ trôi, bầy vịt trong đám lau lách thì lạch bạch lắc m.ô.n.g đi tới trước, ánh mắt anh ta dần trở nên đờ đẫn.
Thật tình, sao trên đời lại có người sống không chí hướng như vậy chứ, mới kiếm được chút tiền mà đã mất hết động lực rồi?! Nếu mà ở thành phố, đổi cái biệt thự, sửa sang trang hoàng, mua thêm vài chiếc xe, rồi còn phải lo chuyện học hành cho con cái…
Hừ!
Nếu nhà họ Tống thật sự ham vật chất đến thế, thì giờ bò dê cũng là của anh ta, trà cũng của anh ta, trái cây rau củ khắp núi cũng là của anh ta hết rồi…
Cái thân là “trung gian độc quyền” này của anh ta, chắc giờ sướng khỏi nói!
Nhìn bãi lau sậy bên cạnh có vẻ vẫn chưa ăn thua gì, ông chủ Thường bỗng đứng dậy, ngoái nhìn tán lá sen bên phía bên kia, bất giác hỏi:
“Lá sen, củ sen với hạt sen nhà các cô, bao giờ bán vậy?”
Tống Đàm: …
“Ông chủ Thường, hay là anh tỉnh rượu đi được không? Cả ngọn núi đầy những thứ tốt đẹp như vậy, sao trong mắt ôanhng chỉ toàn là buôn bán vậy hả?”
Cô chân thành khuyên nhủ:
“Tiền thì có bao giờ kiếm cho hết đâu? Hôm nay anh hỏi lá sen, mai lại củ sen, xong thì tới hạt sen… hạt sen xong chắc lại tới cá chạch trong bùn… Một năm 365 ngày, qua Tết chắc anh vẫn còn lẩm bẩm chuyện làm ăn…”
“Ông chủ Thường, đời người sống được mấy năm chứ? Chi bằng nhìn ngắm cảnh đẹp một chút.”
“Bãi sông nhà tôi, thực ra… rất đẹp đấy.”