Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1406: Sắp khá giả.



Mặc dù… là vậy, nhưng lãnh đạo vẫn rất nghi ngờ:

“Hai người đi công tác gì mà hăng hái dữ vậy?”

Hai người một già một trẻ này từ năm ngoái đã như có bí mật riêng, các đồng nghiệp xung quanh cũng nhìn họ đầy nghi hoặc.

Cả hai mặt không đổi sắc:

“Cứ ngồi mãi trong cơ quan cũng bí bách. Mùa xuân ra ngoài hít thở, ngắm phong cảnh một chút, sau này có chỗ nào đẹp thì còn dẫn gia đình đi chơi…”

Đấy mới hợp lý chứ!

Cả đám người lập tức tan c.uộc tám chuyện:

“Đúng là người trẻ có sức, mùa xuân là chỉ muốn lao ra ngoài thôi.”

“Tôi chỉ mong Tết Thanh minh đừng điều chỉnh nghỉ nữa, phát bực lên vì mấy vụ hoán đổi ngày nghỉ.”

“Nghỉ lễ là chỉ muốn nằm nhà ngủ thôi…”

“Nghĩ gì hay thế? Thứ Bảy này trường con tôi còn tổ chức bán hàng gây quỹ, phụ huynh phải đi bày sạp luôn đó.”

“Trường con cô bán hàng à? Trường con tôi Thứ Hai tôi phải trực giám sát rồi…”

“Bực thật! Trường tôi bắt học sinh đi nhặt rác làm hoạt động xã hội, tôi tan làm mệt bở hơi tai còn phải theo nó đi nhặt vỏ hộp sữa…”

“Chẹp! Anh ngốc à? Cái đó trên app Xianyu có bán đấy! Bỏ ra ít tiền cho xong…”

“Không được, con tôi xem trọng chuyện này lắm, phải làm cho nghiêm chỉnh…”

Rôm rả tám chuyện một hồi, chủ đề nhanh chóng chuyển sang giáo dục con cái và chuyện nhà cửa. Nhân viên lớn tuổi có con đã học đại học thì nhìn nhau cười khoái chí, còn nhân viên trẻ chưa vợ chưa con thì yên lặng cúi đầu kiểm tra ví tiền.

Lần này đi về chắc thu được cả đống “báu vật”, nhưng cái giá phải trả là ví tiền trống rỗng...

Đau khổ xen lẫn hạnh phúc mà!



Trong khi cả phòng ban đang lo sốt vó vì mấy con vịt cát Trung Hoa, thì bên phía Lục Tĩnh cũng nhận được thông báo từ Lục Xuyên:

“Đoàn phim nói muốn bao trọn homestay của nhà mình, mấy phòng còn lại từ 17/4 đến 10/5 đừng nhận khách nữa ạ.”

Đoàn phim đó nha!

Lục Tĩnh lập tức phấn khởi:

“Thế họ trả bao nhiêu tiền?”

Lục Xuyên đã tính toán kỹ, homestay “Bảy sắc cầu vồng Macaron” vì chiếm diện tích lớn, nên dù mỗi phòng đều rất rộng, với 3 tầng và có thêm gác mái, tổng cộng vẫn có tới 25 phòng.

Trong đó đã có 2 phòng được bao riêng, còn hai phòng bên gác mái là của Lục Xuyên và Lục Tĩnh. Còn lại 21 phòng, mức giá d.a.o động từ 777 tệ đến 1288 tệ/đêm.

Tính tổng thể, mỗi ngày tiền phòng khoảng 18 ngàn tệ.

Nhưng vì lần này không bao ăn uống, lại là hợp đồng thuê dài gần một tháng, nên vẫn giảm giá tương tự như lần đàm phán với “Anh top 1” và “Anh bị Sa Thải”.

Dù gì đây cũng là lứa khách đầu tiên:

“Cứ tính 36 vạn tệ đi.”

Giá này nghe thì ghê thật, nhưng Lục Xuyên đã từng theo đoàn phim nên rất hiểu chi phí sinh hoạt của các diễn viên hiện nay, phòng ở phân cấp theo vị thế ngôi sao của họ, suất ăn cũng chia nhiều mức, mà chỉ cần có gì không hài lòng là fan, diễn viên, công ty quản lý đều có thể lật bàn bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên, đoàn phim lần này hầu hết đều là diễn viên mới, nhưng dù mới cũng là diễn viên có độ nổi tiếng nhất định trên mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Tĩnh hơi do dự:

“Giá đó… có hơi mắc không?”

Nhưng nghĩ lại, ở mấy khu du lịch, bà cũng từng ở khách sạn giá ngàn tệ, nên lại cảm thấy… chắc cũng không quá đáng lắm?

Lục Xuyên thì rất bình thản:

“Mẹ quên rồi à? Mở homestay là để mẹ có chỗ bận rộn, có chỗ ở, còn chuyện kiếm tiền thì… không quan trọng.”

Nói vậy thì Lục Tĩnh cũng thấy an lòng ngay:

“Phải rồi, mẹ có tiền, mẹ cũng nghỉ hưu rồi, không kiếm tiền mới là bình thường chứ.”

Nghĩ vậy xong, bà lập tức làm bảng báo giá, nhanh nhẹn gửi thẳng cho bí thư Tiểu Chúc.

Cúp điện thoại, Lục Xuyên ngẩng lên nhìn Trương Yến Bình và Tần Quân: “Hai người nhìn tôi làm gì? Không định đi tắm rửa dọn dẹp một chút sao?”

Hai người họ lúc này bụi đất đầy người vì vừa dọn dẹp xong, trong khi Lục Xuyên lo xong việc của mình còn định đến giúp, nhưng nghĩ đến cái tính “mong manh” của anh, c.uối cùng lại bị hai anh em nhà kia đẩy thẳng ra ngoài.

Trên chiếc áo len mới tinh còn in rõ hai dấu tay lấm lem bụi.

Giờ đợi đến lúc Trương Yến Bình quay lại, quả nhiên thấy anh đã thay một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt khác, cái kiểu chỉn chu đó, nghĩ sao cũng chẳng hợp với kiểu người như Tống Đàm, người mà có thể mặc áo khoác dã chiến quanh năm.

Trương Yến Bình lúc này mới chợt nhận ra: “Thôi thì nhếch nhác một tí cũng được, chiều còn phải tiếp tục làm mà.”

Vừa nói, hai người vừa “bộp bộp” phủi bụi trên người, Lục Xuyên theo bản năng bịt mũi, còn né sang hẳn một bên.

Trương Yến Bình cũng bị sặc ho hai cái, nhưng thấy bộ dạng kia của Lục Xuyên thì không nhịn được cười: “Cậu nhìn cậu với Đàm Đàm đi, ngoài cái mặt ra thì một người toàn phong thái quý tộc, một người toàn kiểu dân dã quê mùa, cô ấy thì chẳng có bao nhiêu đồ mới, còn cậu thì chẳng khác gì một ngày hai bộ.”

Thật ra thì cũng chưa đến mức một ngày hai bộ, nhưng Lục Xuyên nghe vậy thì cũng ngẫm lại, đúng thật.

Ngoài chiếc váy len màu vàng kem hôm trước đi mua cùng mình ra, bình thường Tống Đàm mặc toàn mấy bộ đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, kiểu mặc đồ chẳng theo phong cách gì, lôi được cái nào là mặc cái đó.

Tuy là nhờ có gương mặt xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp, nhưng có chăm chút hay không thì vẫn nhìn ra được.

Nghĩ đến đây, Lục Xuyên chợt im lặng. Một lát sau, anh như đưa ra quyết định gì đó, quả quyết mở app mua sắm.

Đến khi Trương Yến Bình và Tần Quân rửa mặt gội đầu sạch sẽ quay lại, thì thấy Lục Xuyên đang dán mắt vào màn hình, tập trung cực kỳ. Trương Yến Bình tò mò lại gần thì anh lập tức tắt màn hình.

Đại ca xã hội đen thì chẳng để ý gì, ngược lại còn vui vẻ cười toe: “Homestay nhà mình có khách đặt rồi đó! Bí thư Tiểu Chúc bảo là trong ba ngày sẽ chuyển khoản toàn bộ! c.uối cùng cũng giải được cơn khát tài chính!”

“Chúc mừng!” Lục Xuyên cũng mỉm cười, anh biết hai người kia thực sự rất túng thiếu, nên giờ cũng thật lòng chúc mừng, khiến gương mặt kia lại càng thêm rạng rỡ.

Thao Dang

Tần Quân hiếm khi lộ rõ cảm xúc: “Giai đoạn đầu cái gì cần đầu tư bọn tôi cũng đầu tư rồi, có số tiền này thì mấy tháng tới yên tâm khỏi lo rồi. À đúng rồi, Lục Xuyên, homestay nhà anh có khách chưa?”

Lục Xuyên vốn định nói chưa, nhưng vừa quay lại thì thấy tin nhắn trên điện thoại, thế là gật đầu: “Vừa mới có tin, nói là đặt rồi.”

“Bao nhiêu vậy?” Trương Yến Bình hí hửng lại gần: “Cũng may có Triệu Phương Viên và lão Từ, thiết kế tốt, làm việc ba ca không ngừng nghỉ, mới giúp homestay tụi mình kịp khai trương vào thời điểm đẹp thế này!”

“Để tôi dọn thêm hai ngày nữa, là có thể chạy thử nghiệm rồi, anh giúp tra lịch xem, chọn ngày đẹp khai trương luôn!”

Lục Xuyên gật đầu, chậm rãi nói: “Bên ông chủ Từ, tôi có gửi phong bao riêng, mỗi công nhân cũng đều có, phần của hai anh tôi cũng lo rồi.”

“Còn nhà thiết kế Triệu, trông thì không thiếu tiền, lại không ở đây, chuyển khoản thấy xa cách, nên tôi đặt quà tặng tại cửa hàng, gửi cùng phần quà cho hai anh luôn.”

“Homestay đặt nguyên căn, giá ưu đãi lớn, tổng cộng khoảng 36 vạn.”

“Hy vọng việc kinh doanh của chúng ta đều suôn sẻ khởi đầu thuận lợi.”

Anh nói thong thả, kỹ càng, chẳng qua loa lấy lệ chút nào. Tác phong làm việc chu đáo, tinh tế, ngay cả chuyện lúng túng của Trương Yến Bình và Tần Quân cũng đã tính đến.

Nhưng, khoảnh khắc ấy, hai người tổ đội “sắp đạt khá giả” lại chỉ biết nghẹn một tiếng, ghen tỵ đến ê răng.

Người ta không chỉ có nhiều khách, còn được cả đoàn phim đặt dài hạn, mà giá lại tận gấp bốn lần họ!